ÂM THANH THẦN BÍ MÊ HOẶC LÒNG NGƯỜI
Sau khi được những người khác đỡ dậy, Lý Tử Thuần vẫn còn duy trì trạng thái điên điên khùng khùng.
Ngũ quan vặn vẹo vì sợ hãi, đôi mắt trống rỗng hoảng loạn, hai tay ra sức quơ quào tránh khỏi người chơi khác: "Các người là ai? Đừng tới gần đây! Các người định giết tôi sao!"
"Cô bình tĩnh một chút, là chúng tôi đây mà!" Cao Hâm không thể không rống to.
"Chúng tôi là đồng đội của cô đây mà, cô đừng sợ...." Từ Siêu láo liên nhìn chung quanh, hết quay sang trái lại quay sang phải, sợ sẽ có thứ gì kinh khủng đột ngột nhảy ra.
"..." Lý Tử Thuần vẫn còn giãy giụa, miệng nói lảm nhảm lung tung.
Thay vì tiếp tục trấn an, mọi người càng quan tâm hơn việc đi tìm xem Dương Vũ Tinh đang ở nơi nào.
Hạ Lẫm kéo góc áo Vương Vân Chi, bảo cậu nhìn về phía cây nhỏ gần đó.
"Dương Vũ Tinh không biến mất." Hạ Lẫm nhỏ giọng nói: "Cô ấy chỉ...."
Trong bóng tối, nương theo ánh trăng xuyên qua những tán cây, có thể nhìn thấy -- tại một cái cây nhỏ gần đó, nơi Dương Vũ Tinh biến mất, trên mặt đất có một cái hố to.
Lòng Vương Vân Chi chợt trầm xuống.
Dương Vũ Tinh không bị biến mất, mà là bị rơi xuống, có lẽ là do quá tối, nhiều cây cối che đi tầm nhìn, hơn nữa bầu không khí lúc đó quá mức quỷ dị, hầu hết mọi người đều nghĩ cô biến đi đâu mất.
Hơn nữa, vào lúc cô rơi xuống, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-soi-con-trong-tro-choi-sinh-ton/1655144/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.