Chương trước
Chương sau
Sau khi Phó Thiêm Dục đưa Tô Nhiễm về nhà thì cũng không vào mà lập tức rời đi, đợi khi nhìn thấy anh đã đi khuất rồi thì cô mới đi tìm cục cưng của mình, leo lên xe và ngay lập tức chạy đến trụ sở của bang Mật Thước, nhưng cô còn chưa kịp đi vào bên trong thì đã bị Chung Tín đã kéo tay của cô sang một bên.

Đi vào bên trong một căn phòng, cậu ta liền nhíu mày nói:

- Alan.

- Hả? Lão đại muốn tôi biến thành Alan sao?

Chung Tín gật đầu, sau đó thì cậu ta cũng đi ra ngoài để cô thoải mái hóa trang. Nhưng Tô Nhiễm lại có chút không hiểu, chẳng phải bình thường Lão đại sẽ không dùng đến Alan sao, ngoại trừ những chuyện cực kỳ quan trọng thì mới có sự xuất hiện của Alan, nhưng hôm nay anh lại gọi Alan xuất hiện thì chắc hẳn là không phải chuyện nhỏ… Dừng một chút, chẳng lẽ Tô Thước muốn khẳng định rằng Alan chưa chết sao?

Nhưng ngồi ở trong phòng hóa trang một lúc thì cũng đã biến thành một người đàn ông điển trai hơn ba mươi tuổi, đôi mắt lạnh lùng đi với gương mặt khó ở được che giấu ở phía sau một chiếc mặc nạ bạc. Lúc này thì Tô Nhiễm cũng bắt đầu đặt máy chuyển đổi giọng nói ở bên trong miệng của mình, nhưng có vẻ đã lâu rồi không sử dụng nên cô thấy nó không thoải lắm.

Lê tấm thân bước ra, những đàn em nhìn thấy Alan cũng bị dọa cho giật mình, không chỉ vậy mà còn gấp gáp cúi đầu xem như là chào hỏi, ngay sau khi cúi chào xong thì cũng nhanh chân rời đi, họ thật sự sợ hãi trước Alan, tại sao trên đời lại có một người mang sát khí nặng như vậy chứ?



Hiển nhiên thì có người sợ cũng có người thích, có người còn bàn tán vì sự xuất hiện của Alan, vì đã gần một năm rồi không nhìn thấy được anh ta, bây giờ lại xuất hiện ở đây thì chắc chắn bang phái đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Alan đi vào bên trong, lúc này không chỉ có Tô Thước, Chung Tín mà ngay cả Hứa Vãn Tùng cũng như Khương Đình Lập cũng ở đây, lúc nhìn thấy Alan thì hẳn là những người ở đây cũng có chút kinh ngạc, nhất là Khương Đình Lập, có vẻ như ngoại trừ Tô Thước thì người đàn ông này mang nặng sát khí nhất trong số những người mà anh ta đã gặp qua.

- Đây là?

- Xin chào, bác sĩ Khương.

Giọng nói mang âm vực âm trì địa ngục này cũng khiến cho Khương Đình Lập phải rùng mình, chẳng lẽ lời đồn về Alan là thật sao? Alan thật sự là một kẻ thống trị thế giới ngầm, cho dù không xuất hiện đã gần một năm nhưng những chuyện ở trong thế giới ngầm đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay, nghĩ đến đây thì Khương Đình Lập thật sự bị dọa cho sợ rồi.

- Alan, ngưỡng mộ đã lâu.

Nhưng lúc này Tô Thước và Chung Tín lại lộ ra nụ cười khó hiểu, đến Alan cũng phải che miệng cười, cái thái độ gây hiểu của họ đã làm cho Khương Đình Lập phải đứng hình, nhưng rồi Alan cũng bước xuống ngồi bên cạnh cậu ta, còn phóng khoáng choàng tay ôm vai của cậu ta, nói:

- Không nhận ra tôi sao? Hôm qua còn cùng nhau ăn uống mà? Làm vậy người ta sẽ đau lòng đó.

Cái dáng vẻ hiện tại của Alan là một người đàn ông lớn tuổi chững chạc, nhưng lại ở bên cạnh Khương Đình Lập lại bày ra gương mặt ủy mị thì càng làm cho cậu ta rùng mình hơn, nhưng Tô Thước sắp không nhìn nổi nữa rồi. Hứa Vãn Tùng cũng đã sớm đoán ra, liền nói:



- Được rồi chị Nhiễm, chúng ta nên chuyên tâm vào chuyên môn thôi.

Lúc này Tô Nhiễm liền bĩu môi, nhưng với cái dáng vẻ đàn ông này của cô thì thật sự rất đáng sợ.

- Được rồi, không đùa nữa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại gọi tôi gấp như vậy?

Alan vừa dứt câu thì Hứa Vãn Tùng đã đưa cho cô xem một đoạn video nhỏ, đây là đoạn video đang được lan truyền gần đây, hiển nhiên là đã lan đến cục cảnh sát và quân đội rồi, hiển nhiên thì người này được phỏng đoán ban đầu là Alice, em gái của Alan với mục đích là trả thù cho anh trai.

Nhưng nếu như cả Tô Nhiễm kiêm Alice rồi là Alan đều có mặt ở đây thì người kia là ai?

- Có người muốn vu oan cho Alice sao?

Tô Thước không nói gì, vì đây là chuyện riêng của cô nên nhiều khi anh cũng chẳng muốn xen vào, nhưng dưới cương vị là một ông chủ thì anh cũng muốn hỏi thêm.

- Cô muốn ra mặt đính chính không?

- Lão đại, có thể cho tôi tự giải quyết có được không?

Chung Tín đưa mắt nhìn cô, sau đó muốn nói gì đó rồi lại thôi, hiển nhiên thì Tô Thước là người chứng kiến những ngày hai người ở đây và trưởng thành, không cần nói thì anh cũng sớm đoán được Chung Tín thích Tô Nhiễm, chỉ là do cậu ta quá nhát gan, hơn nữa lúc trước Tô Nhiễm còn một lòng một dạ đối đãi với Hứa Tuyên, nên những thứ đó đã làm cho Chung Tín chùn bước.

- Tô Nhiễm, cô muốn nói rõ với Phó gia về thân phận của cô sao?

Lúc này Tô Nhiễm lắc đầu, cô mỉm cười nhìn Lão đại nói:

- Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ tiếp tục giấu anh ấy, đến khi nào không giấu được nữa thì thôi.

- Không sợ cậu ta sẽ hận cô sao.

Hiển nhiên Tô Nhiễm lại lắc đầu, trong lòng của cô hiện tại đã sớm có đáp án rồi, cô biết rõ Phó Thiêm Dục tin mình, và cô cũng tin anh.

- Tôi tin anh ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.