Chương trước
Chương sau
Còn chưa kịp bàn bạc với nhau xong nữa thì Hứa Vãn Tùng đã nhận được một tin từ tình báo ở phía của Phó Thiêm Dục, hiện tại có rất nhiều cảnh sát cũng như quân nhân đang bao vây hẻm Thiên Hoa, dường như họ chỉ cần mục tiêu xuất hiện là lập tức tóm gọn trọn ổ.

Nhưng Tô Nhiễm lại có chút nhíu mày, cô thật sự không hiểu tại sao lại có người muốn giả danh cô chứ, rõ ràng Alan chưa chết, Alice cũng không ngu ngốc đến mức lộ diện để cảnh sát nhìn thấy, cái này chẳng phải kế hoạch quá lộ liễu sao? Bất chợt, Tô Nhiễm lại nghĩ đến một người... Chẳng lẽ...

- Lão đại, tôi đi trước đây.

Khương Đình Lập còn muốn hỏi cô đi đâu, nhưng Tô Thước đã lắc đầu, nhìn dáng vẻ hấp tấp của Tô Nhiễm thì anh đã đoán được cô muốn làm gì rồi. Có lẽ chính Tô Nhiễm cũng đã biết được người đang âm thầm vu oan mình là ai, và bây giờ cô đang đến đó để cảnh cáo người kia, hiển nhiên thì đây là chuyện riêng của Tô Nhiễm, và Tô Thước đã hứa sẽ không xen vào.

Nghĩ là thế, nhưng Tô Thước vẫn nhìn sang Chung Tín đang sốt ruột đến mức sắp bốc khói liền phẩy tay, nói:

- Chung Tín, cậu đi theo cô ấy đi, đừng để cô ấy làm ra chuyện ngu ngốc.



Chung Tín nhận được chỉ thị liền lập tức rời đi như một cơn gió. Lúc này thì Khương Đình Lập mới để ý đến đó, hóa ra ở đây lại có một người đơn phương Tô Nhiễm nhưng lại không dám nói ra sao? Đúng là một vở kịch hay, nếu như ngay từ đầu Chung Tín nói ra thì có lẽ đã không Tô Nhiễm rồi, đáng tiếc...

Tô Nhiễm sau khi rời đi với thân phận Alan thì Chung Tín cũng đi theo không lâu sau đó, không chỉ vậy mà cậu ta còn căn dặn cô không nên làm bừa. Nhưng Tô Nhiễm dường như không nghe nữa, cô đã sớm đoán được người đứng phía sau mọi chuyện rồi, vì nếu cô không nhanh lên thì người đó sẽ gặp nguy hiểm... Có khi còn mất cả mạng nữa, cô tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra! Chắc chắn không thể để chuyện đó xảy ra!

Đi đến hẻm Thiên Hoa thì Tô Nhiễm đã thấy Alice giả mạo kia đã bị bao vây, cô cảm thấy rất mất mặt, làm gì có đứa Alice nào ngu dốt đến như vậy chứ, muốn giả mạo thì cũng nên giả cho giống một chút, mất hết thanh danh của cô gầy dựng bấy lâu nay, đúng là tức chết mà.

Còn ở trên nóc nhà bên kia, Alice giả mạo tay thì cầm súng đưa về phía của cảnh sát, còn nói lớn:

- Các người cút đi, tôi phải trả thù cho anh trai của mình, mau cút đi!

Phó Thiêm Dục và Cao Thắng đang lén lút đứng ở phía sau lưng của cô ta, chuẩn bị phục kích, riêng Phó Cát Tùng và Hàn An lại ở trước mặt, một người khuyên nhủ, một người nói thêm và họ chỉ chờ đúng thời cơ để ra tay.

Nhưng!

Nhưng Phó Thiêm Dục còn chưa kịp phát động ra tay bắt Alice thì ở phía đối diện với họ lại xuất hiện một bóng đen lớn với chiếc áo choàng đen, trên mặt còn là mặt nạ bạc, không chỉ vậy mà miệng còn ngậm thêm một cành hoa hồng đen. Lúc này, người đó liền trầm giọng, nói:

- Trò chơi đến đây là có thể hạ màn rồi. Alice em gái tôi không ngu dốt đến mức dễ cho cảnh sát bao vây như vậy đâu.



Dứt lời, có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía của người mặc áo đen kia. Đó mới chính là Alan, người được mệnh danh là ông trùm của thế giới ngầm, chỉ là anh ta không thích bị gò bó ràng buộc với chức danh ông trùm, nên mới chấp nhận đầu quân cho Bang Mật Thước, nhưng đối với chức vị bang chủ thì muốn đoạt lúc nào thì có thể đoạt lúc nấy. Quả nhiên người ta đồn không sai, xung quanh Alan vẫn luôn bao quanh một màn oán khí và sát khí dày đặc, rõ ràng người này sinh ra là để làm Lão đại của thế giới ngầm.

Phó Cát Tùng cũng bị giật mình bởi khí thế hiện tại của Alan, nói thế nào thì trước kia Phó Cát Tùng cũng chưa từng chạm trán với Alan, nên tính cách cũng chỉ là nghe nói mà thôi, bây giờ... Alan bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt họ rồi... Khoan đã, vậy thi thể trước đó là của ai?

- Alan, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện!

Alan liền nở một nụ cười nhạt, cầm lấy cành hoa hồng đen rồi nhẹ nhàng hôn lên nó, đưa cành hoa về phía của Phó Thiêm Dục, nói:

- Tại vì tôi thấy đám người kia giả mạo quá chướng mắt nên hôm nay mới xuất hiện ở đây. Thế nào? Trung Tá Phó... À không, bây giờ phải gọi là Thiếu Tướng Phó mới đúng, Thiếu Tướng muốn bắt tôi sao?

Không chỉ Phó Thiêm Dục kinh ngạc mà dường như những người ở đây đều phải há hốc và sợ hãi, chuyện Phó Thiêm Dục được thăng chức ngoại trừ trong quân doanh và gia đình ra thì vẫn chưa công bố ra ngoài... Ấy vậy mà Alan đã biết rồi sao?

- Ngươi đừng dọa ma dọa quỷ, rốt cuộc những chuyện trước đó có phải ngươi đã làm hay không?

Không đợi Alan trả lời thì đàn em của Alan đã đến, trên tay của họ tay không tất sắt, nhưng mà những người từng chạm trán với đàn em của Alan đều biết thân thủ của họ rất tốt, hiển nhiên thì nếu dùng súng thì sẽ thắng, nhưng ở nơi này là nhà dân, họ cũng không tiện sử dụng vũ khí.

- Thiếu Tướng Phó đừng nóng lòng, lần này tôi đến đây chính là muốn xem ai đang giả thần giả quỷ, dám mạo danh tôi và em gái. truyện teen hay

Dừng một chút, Alan liền đưa tay xoa trán, nói:

- Âygu, những ngày này tôi ở nhà nghỉ ngơi cũng không yên ổn, nói thử xem tôi chỉ mới biến mất có một năm thôi mà, vậy mà lại có nhiều người mong nhớ tôi như vậy, đúng là khiến cho người ta cảm động.

- Đừng phí lời nữa, nhanh chóng đưa ra bằng chứng đi.

Alan lúc này cũng không còn bày ra vẻ mặt giễu cợt nữa, liền nhìn vào mắt của Phó Thiêm Dục, nói:

- Thắng tôi đi rồi nói!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.