Khoảng gần sáu giờ chiều thì Thái Vy Ương đã gọi điện cho Phó Thiêm Dục, đã gần một tháng rồi bà ấy vẫn chưa được gặp con dâu, với một bà mẹ mong mỏi con dâu như bà ấy thì rất nôn nóng. Nhưng khi Phó Thiêm Dục nhìn sang người con gái bên cạnh thì lại hẹn gia đình vào dịp khác.
Sau khi tắt máy thì anh cũng trèo lên giường, nhẹ nhàng đem Tô Nhiễm ôm vào lòng, có lẽ cũng là sát thủ nên Tô Nhiễm cũng có chút đề phòng, ngay khi anh trèo lên giường thì cô cũng mở mắt nhìn anh, khi xác nhận người bên cạnh mình là Phó Thiêm Dục, thì cô mới an tâm nhắm mắt. Còn Phó Thiêm Dục lại dịu dàng nói:
- Anh làm em tỉnh giấc sao?
Tô Nhiễm lắc đầu, sau đó cô còn dụi đầu nhỏ vào lòng của anh, không để mèo nhỏ cô đơn, Phó Thiêm Dục cũng ôm chặt lấy cô. Khung cảnh này thật sự quá ấm áp và hạnh phúc.
Đến tầm tám giờ tối, Tô Nhiễm cũng bị cái bụng đói meo đánh thức, từ buổi trưa cô cũng chỉ ăn được một ít là đến trụ sở, từ trụ sở rồi lại về hẻm Thiên Hoa, sau đó về nhà thì lại quấn nhau với Phó Thiêm Dục đến chiều, rồi lại ngủ từ chiều đến tối, cô thật sự rất đói rồi.
Phó Thiêm Dục đã dậy từ lâu rồi, nhưng vì Tô Nhiễm vẫn còn ngủ, không chỉ vậy mà cô còn ôm anh rất chặt, vì không muốn đánh thức cô, nên Phó Thiêm Dục cũng không có ý đẩy cô ra hay đi ra ngoài. Tô Nhiễm đưa đôi mắt đáng thương lên nhìn anh, sau đó còn mè nheo nói:
- Em đói rồi.
Phó Thiêm Dục bị sự đáng yêu này làm cho đỏ mặt, dù là đã có thể nói họ chính thức yêu nhau, nhưng cô gái của anh đúng là đáng yêu chết đi được, bản thân anh gặp qua nhiều loại nữ nhân rồi, nhưng Tô Nhiễm là người đặc biệt nhất.
- Em muốn ăn gì?
- Hừm, em muốn ăn gà rán.
- Không được, thứ đó không tốt.
Nhưng ngay sau đó Tô Nhiễm lại xị mặt, cô bắt đầu giở trò làm nũng, tuy nhiên thì Phó Thiêm Dục vẫn nhất quyết không đồng ý cho cô ăn thứ mà cô muốn. Cuối cùng thì Tô Nhiễm cũng phải ra hạ sách cuối cùng, cô liền trèo lên người của anh, nhẹ nhàng hôn xuống cánh môi của anh, nói:
- Ăn tối thôi... Sau đó, dành bữa "toi" ăn anh, có được không?
Phó Thiêm Dục cũng bị giọng nói này làm cho điêu đứng, được rồi, anh thật sự không nhịn nổi nếu như cô tiếp tục bày ra vẻ mặt như vậy. Cuối cùng thì Phó Thiêm Dục vẫn là bị nóc nhà làm cho xiêu lòng, sau đó thì anh cũng giúp cô đặt thức ăn nhanh.
Khi thức ăn được đem đến thì Tô Nhiễm đã nhanh chóng ăn như chưa từng được ăn, có lẽ vì quá đói nên dáng vẻ của cô mới như hiện tại. Đôi mắt của Phó Thiêm Dục nhìn Tô Nhiễm đầy sự nuông chiều, khi nhìn thấy miệng của cô bị dính bẩn thì anh còn đưa tay lau cho cô. Sau đó Tô Nhiễm còn đưa cho anh một miếng, không thể từ chối nên Phó Thiêm Dục cũng đã mở miệng ăn.
Rồi sau đó là một màn ánh mắt simple love vợ mình, anh thật sự càng lúc càng thấy mèo nhỏ nhà mình đáng yêu, cứ muốn nhìn mãi thôi.
Có lẽ ánh mắt của anh cũng làm cho Tô Nhiễm không hiểu, tay thì cầm đùi gà, miệng thì nhai nhồm nhoàm, nhưng cô lại nghiêng đầu, nói:
- Anh sao vậy? Anh không ăn à?
Lúc này Phó Thiêm Dục chỉ đáp lại chữ "ăn", sau đó liền giữ lấy sau gáy của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Lúc này Tô Nhiễm thật sự bị anh làm cho kinh ngạc, không phải Trình Lục từng nói Phó Thiêm Dục bị bệnh sạch sẽ sao? Tại sao... Lại hôn cô lúc này chứ?
- Ăn ngon không?
Tô Nhiễm cũng bất giác gật đầu, sau đó thì Phó Thiêm Dục liền đưa tay vén tóc của cô ra sau tai, nói nhỏ:
- Vậy hôm nay chúng ta lại tiếp tục.
Bây giờ Tô Nhiễm cười trông cực kỳ ngốc nghếch, bây giờ cô hối hận có kịp không nhỉ?
Sau khi Tô Nhiễm ăn xong thì cô cũng viện cớ là mình muốn đi tắm, hiển nhiên thì Phó Thiêm Dục cũng không ngăn cản. Đợi khi Tô Nhiễm đang nằm ngâm mình trong bồn thì lúc này Phó Thiêm Dục mới đẩy cửa đi vào, trên người của anh lúc đó chỉ có vỏn vẹn một mảnh vải che phần thân dưới. Nhìn thấy anh thì cô liền theo phản xạ mà che chắn cơ thể của mình lại, hành động đó làm cho Phó Thiêm Dục muốn cười, anh tựa người vào cửa, còn khoanh tay trước ngực, nói:
- Em che cái gì, trên người em còn chỗ nào là anh chưa chạm qua đâu?
- Nhưng... Nhưng tại sao anh lại vào đây chứ! Em đang tắm mà... Anh... Anh ra ngoài đi.
Nhưng rồi Phó Thiêm Dục lại chầm chậm bước đến phía cô, từng bước, từng bước đi đến, cuối cùng là cùng Tô Nhiễm ngồi ngâm bồn, không chỉ vậy mà anh còn choàng tay ôm lấy cô, nói:
- Như vậy sẽ tiếp kiệm nước hơn.
- Phó Thiêm Dục, sao trước kia em không biết anh lại hư hỏng như vậy nhỉ?
Phó Thiêm Dục lúc này liền xoay cô lại, để gương mặt của Tô Nhiễm đối diện với mặt mình, anh nhẹ nhàng hôn lên môi nhỏ của cô, đáp:
- Bây giờ biết vẫn chưa muộn mà. Mèo nhỏ, em ăn tối xong rồi thì đến lượt anh chứ!
Và hiển nhiên thì buổi tối hôm đó Tô Nhiễm thật sự không được yên thân, tên quân nhân chết tiệt nào đó đã rong ruổi trên cơ thể của cô, họ làm từ nhà tắm cho đến lên giường, cũng chẳng biết đêm hôm qua anh đã ăn cô bao nhiêu lần nữa... Bây giờ, cô cảm thấy mình thật sự sắp héo mòn rồi... Cú tui, cú tui!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]