Chương trước
Chương sau
Buổi sáng hôm sau… À không, phải nói là buổi trưa ngày hôm sau thì Tô Nhiễm mới lười biếng mà thức giấc, khi cô mở mắt thì đã không nhìn thấy người bên cạnh đâu, vốn cô còn tưởng là anh có việc bận nên đã đi trước, nên Tô Nhiễm còn muốn nằm ngủ thêm một lúc nữa.

Nhưng không cho cô cơ hội ngủ, Phó Thiêm Dục từ bên ngoài đã đi vào, trên tay anh là bữa sáng mà mẹ vừa cho người mang đến, nhìn thấy mèo nhỏ vẫn còn đang ngáy ngủ thì anh cũng không muốn đánh thức cô, tuy nhiên thì vừa rồi cô đã có động thái tỉnh giấc rồi nên anh chỉ biết mỉm cười, nhẹ nhàng đặt bữa sáng trên bàn rồi đi thẳng vào bên trong phòng, dịu dàng xoa gương mặt đang ngáy ngủ kia, nói:

- Nhiễm Nhiễm, đến giờ dậy rồi.

Lúc này Tô Nhiễm chỉ vươn vai, uốn éo một chút, nhưng cô vẫn không chịu mở mắt, với sức lực trâu nước như Phó Thiêm Dục thì hôm qua cô thật sự quá mệt, đến bây giờ cũng không giơ nổi cái chân nữa đây nè, biết thế thì trước đó đã không dẫn dụ anh rồi. Nhưng hiển nhiên thì Phó Thiêm Dục cũng không thể để mèo nhỏ nhà mình nhịn đói được, anh liền ngã người ra phía trước, còn lấy tay của cô choàng qua cổ của mình, nhẹ nhàng nhấc bổng người cô lên. Tô Nhiễm cũng lười biếng mà bám chặt lấy người của anh.



Sau khi Phó Thiêm Dục giúp Tô Nhiễm vệ sinh cá nhân xong thì cũng đưa cô đến bàn để dùng bữa, lúc này thì Tô Nhiễm bắt đầu dùng bữa của mình, nhưng Phó Thiêm Dục lại cứ nhìn cô mà không nói gì, hiển nhiên thì vì bị nhìn chằm chằm nên cô cũng không ăn tự nhiên được. Cuối cùng thì Tô Nhiễm cũng không nhịn được mà nhìn Phó Thiêm Dục, nói:

- Sao anh cứ nhìn em chằm chằm vậy?

- Đột nhiên anh lại nghĩ đến một việc.

- Việc gì cơ?

Vốn dĩ Tô Nhiễm còn nghĩ hôm qua mình đã lỡ lời nói cái gì khiến cho anh nghi ngờ, hay là thậm chí cái đuôi của cô cũng bị lộ ra mà bản thân cô cũng không biết. Nhưng nhìn dáng vẻ hạnh phúc như cún con này của Phó Thiêm Dục thì chắc hẳn là vẫn chưa biết gì đâu… Nên Tô Nhiễm cũng nghiêng đầu nhìn anh, nhưng dường như Phó Thiêm Dục lại có chút kích động, anh nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, nói:

- Trước kia em luôn ở trước mặt anh nói rằng em rất nghèo, lúc đó anh còn không để ý nhưng hôm qua anh đã nhìn qua một lần. Nhà của em không chỉ có bồn tắm, trong phòng còn có điều hòa, máy sưởi, laptop, hai chiếc điện thoại, quần áo cũng toàn là hàng cao cấp, mỹ phẩm cũng không phải hàng chợ, trước nhà còn có camera giám sát,… Vậy mà ban đầu anh còn tin là em nghèo thật đấy.

Nghe anh nói thì Tô Nhiễm cũng chỉ biết cười mà thôi, vì thật sự rằng cô nghèo thật mà, những món này đều là do anh hai Đoàn Giang Khánh mang đến, vì anh ấy nói rằng cô một thân một mình ở bên ngoài nên anh ấy không yên tâm. Nếu như cô không cho anh ấy chăm sóc thì sẽ bắt cô về Đoàn gia, nhưng Tô Nhiễm biết rằng mối quan hệ mẹ con của Đoàn Giang Khánh và Đoàn phu nhân rất căng thẳng và tất cả là tại cô, vì thế nên cô đã chấp nhận để anh ấy chăm sóc mình, còn việc quay lại Đoàn gia thì chắc hẳn là không thể rồi.



- Em sao vậy?

- Em nghèo thật mà, những thứ này đều là do anh hai đưa đến, em cũng không tốn tiền mua.

Ngay lúc này thì Phó Thiêm Dục mới lấy ra trong ví hai tấm thẻ ngân hàng, sau đó đặt lên bàn rồi đẩy về phía của Tô Nhiễm, anh mỉm cười nói:

- Đây là thẻ lương của anh, còn đây là tiền tiết kiệm trong những năm qua của anh, tất cả đều đưa cho em.

Nếu như là một Tô Nhiễm trước kia thì cô đã nhận lấy rồi, nhưng bây giờ giữa cô và Phó Thiêm Dục vẫn chưa có một mối quan hệ ràng buộc, nên cô cũng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, đẩy lại hai tấm thẻ cho anh, nói:

- Đợi khi nào chúng ta kết hôn thì em sẽ nhận, em không có khái niệm dùng tiền của bạn trai.

Mặc dù Phó Thiêm Dục không có ý gì cả nhưng anh tôn trọng Tô Nhiễm, vì anh biết đây là tính cách của cô và có lẽ thứ anh thích ở cô chính là điểm này, một cô gái có cá tính mạnh mẽ, tinh thần độc lập, cương nhu đúng chỗ, còn biết cách nói chuyện, chính kiến cũng rất vững vàng, thử hỏi một cô gái nói tài có tài, nói đức có đức thì ai mà không thích chứ. Cũng may… Cũng may là anh đã đem được bảo bối này về cho mình.

- Tô Nhiễm, em thật sự rất đặc biệt.

- Đặc biệt sao? Em cũng thấy bản thân rất đặc biệt.

Phó Thiêm Dục không hiểu ý cô đang muốn nói là gì, nhưng anh không quá để tâm, một cô gái tài sắc vẹn toàn như Tô Nhiễm thì chắc hẳn là có rất nhiều bí mật, chính anh cũng biết rằng cô vẫn còn chưa nói hết bí mật về mình, nhưng anh không quan tâm, thứ anh cần hiện tại là đảm bảo cho cô sự an toàn mà mô mong muốn, anh chỉ cần khiến cho người con gái này hạnh phúc là đủ rồi, còn lại anh không cần gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.