Thật vất vả mới dỗ dành được tên ngốc kia, La Tiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm, còn với Đàm Kỳ thì chỉ có thể nhắm mắt mà giải thích, y vẫn rất sợ nguời bạn nối khố này không để ý tới y.
"Khụ, chuyện của cậu ấy... Đàm Kỳ à..."
"Được rồi, cậu không cần nói nhiều, tôi cũng chưa từng hi vọng có thể khuyên bảo được cậu, từ hồi đi học, tới khi ra xã hội, cho đến bây giờ vẫn không có gì khác!"
La Tiểu Xuyên im lặng nghe, đột nhiên mũi có chút chua xót: "Con đường này là chính tôi chọn, tôi không trách ai, thế nhưng Đường Khả... tôi sẽ không tùy tiện giao cậu ấy cho người khác, tôi sẽ che chở và tự mình đưa cậu ấy đến nơi an toàn."
Đàm Kỳ ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc, cái gì cũng không hỏi, một hồi lâu mới nói: "La Tiểu Xuyên, cậu cứ đi mãi thì sẽ không còn đường để quay về."
"Ha, vậy tôi chỉ cần một đường rút lui cũng được."
"Thế cậu định sẽ làm gì tiếp đây?"
"Tôi sẽ đưa cậu ấy đến bệnh viện khám xem, hi vọng có thể chữa được, cậu giúp tôi tiếp tục điều tra, có tin tức gì thì gọi lại cho tôi."
"Cậu... ài..." Đàm Kỳ lắc đầu liên tục, nhưng cũng hết cách, hắn chỉ mong nếu như có một ngày Đường Khả khôi phục ký ức thì vẫn giống như hiện tại mà đứng về phía La Tiểu Xuyên.
Đường Khả bị lôi đi tắm rửa sạch sẽ, đổi quần áo, cạo râu, xức thuốc, hầu hạ đến thoải mái từ trong ra ngoài, La Tiểu Xuyên còn dọn một bàn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-mot-nam-nhan/184100/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.