Lúc La Tiểu Xuyên trở về nhà đã qua năm ngày. Ngoại trừ mỗi ngày đều khiến y đau lòng vì phải trả tiền thuê phòng, còn lại đều tốt! Muốn điều hòa có điều hoà, muốn nước nóng có nước nóng, ban ngày không muốn đi ra ngoài thì có thể ngồi trong phòng xem TV, càng khỏi nói tới việc Đường Khả ngốc đối với y bảo gì nghe nấy, cứ như làm vệ sĩ cho y.
Ai da, bị người đuổi giết, cũng hiếm thấy được hưởng phúc một lần.
Vết thương trên đầu Đường Khả trong vòng năm ngày đã khép lại, có lẽ là do tố chất thân thể tốt, La Tiểu Xuyên mang hắn tới phòng khám hai lần, thấy vết thương không có gì đáng lo nữa bác sĩ liền cắt chỉ. Băng vải tháo ra khiến hai chỗ da đầu trọc lốc trên ót trông đặc biệt rõ ràng, La Tiểu Xuyên đơn giản cạo râu cho hắn, thế mà nhìn qua như có phép màu, hắn trùm chiếc áo len cao cổ màu xám của La Tiểu Xuyên vào, đứng dưới ánh mặt trời mà nở nụ cười khiến người khác phải ngẩn ngơ.
Dương Tiểu Dĩnh thốt lên khiếp sợ: "Oa, quá đẹp trai rồi!"
Lúc họ đi, cô nàng còn e thẹn hỏi La Tiểu Xuyên người anh em của y tên gọi là gì, có bạn gái hay chưa.
La Tiểu Xuyên một bên khinh bỉ cô nàng không có tiền đồ, một bên có chút hả hê mà nói: "Người em trai này, rất nghe lời tôi, cô em nếu như cố gắng hiếu kính anh đây một hồi thì... "
Lời còn chưa nói xong, Dương Tiểu Dĩnh đã dùng khẩu hình tạo thành một chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-mot-nam-nhan/184094/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.