Edit: Hoa Hồng Đào 
"Ha ha ha ha ha~" 
La Tiểu Xuyên vừa đẩy cửa đi vào liền nghe thấy tiếng Dung Bân cười to. 
"Cmn anh cười đủ chưa?" Đường Lẫm tức giận rống lên thì bỗng phát hiện người kia đi vào, lập tức khẽ "khụ" một tiếng rồi biến trở về bộ dạng ốm yếu bệnh tật triền miên. 
"Đây vẫn là lần đầu tôi nghe thấy chuyện chạy đi cứu người, kết quả người chưa cứu được mà chính mình suýt mất mạng, cậu nói có đáng cười hay không? Ha ha ha ha..." Không thèm quan tâm Đường Lẫm đang trợn mắt lên giận dữ, Dung Bân tiếp tục cười to, cười đến co cả hai chân lên, thẳng tới lúc Ngụy Nhất Minh ngồi bên đạp mạnh cho hắn một cước, tiếng cười mới chịu dừng. Hắn quay ra thấy La Tiểu Xuyên đang đi vào thì mặt đầy ý cười vẫy vẫy tay: "Ai u, Tiểu Xuyên nha, đến thăm Đường Lẫm hả? Đến đây, đến đây ngồi." 
La Tiểu Xuyên kỳ thực rất muốn quay trở ra nhưng chạm phải ánh mắt mong đợi của Đường Lẫm, y bước tới: 
"Cậu... không sao chứ?" 
Nam nhân trên giường bệnh vội gật đầu, đôi mắt sáng lên nhìn y chằm chằm, dáng dấp kia khiến y trông thấy cũng muốn phì cười. 
Quả nhiên, bên cạnh lập tức bật ra tiếng cười không kìm nén được, rốt cục cái kẻ còn đang há miệng ra cười bị Ngụy Nhất Minh túm lấy lôi đi thì phòng bệnh mới yên tĩnh trở lại. 
"Anh..." 
"Cậu..." 
Hai người cùng mở miệng rồi cùng ngậm lại, cứ như bị chuột rút. 
Đường Lẫm hắng giọng rồi nói khẽ: "Vết thương của anh không sao chứ?" 
"Ừm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-mot-nam-nhan/1507818/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.