Dư Ninh đáp ứng.
Bất kể là vì khuôn mặt hay kỹ xảo của Vương Thụy, cũng đã lâu rồi hắn không phát tiết, bị khiêu khích như vậy dục vọng rất nhanh bị thổi bùng lên. Vì phải chăm sóc bổn cẩu nên sau khi tan tầm hắn không còn đến quán bar tìm đối tượng nữa. Ban đêm bổn cẩu sau khi biến thân càng thêm dính người, Dư Ninh đi đến đâu cậu cũng đi theo, thậm chí lúc hắn ngủ cũng muốn canh ở mép giường hay ngoài cửa phòng. Ngay cả sáng ra đi WC nó cũng ngồi xổm ngoài cửa, thời gian dài một chút liền gâu gâu thúc giục Dư Ninh mau ra ngoài. Dưới tình huống như vậy hắn ngay cả muốn thẩm du cũng không có cơ hội.
Vương Thụy một mực muốn lấy lòng Dư Ninh, kỹ xảo nào gã cũng lấy ra, hôn Dư Ninh toàn thân nóng bừng. Vương Thụy cúi người ngậm tính khí của hắn, ra sức liếm láp. Dư Ninh ngạnh lên rất nhanh, Vương Thụy cũng trướng đến khó chịu. Gã một bên vuốt ve chính mình, một bên liếm lộng tính khí trong miệng, một lát sau hai người đều bắn ra.
Dục vọng vẫn không thối lui.
Vương Thụy câu lấy dây quần Dư Ninh, kéo xuống một chút.
Lúc này thư phòng đối diện bỗng nhiên truyền đến tiếng vật bị rớt bịch xuống đất.
Thân thể Dư Ninh cứng còng, hắn đã quên mất bổn cẩu.
Sắc trời tối như mực.
Dư Ninh đẩy Vương Thụy ra, “Hôm nay cứ như vậy đi.”
“Cái gì?” Vương Thụy kinh ngạc.
Dư Ninh rời giường, kéo hành lý của gã ra khỏi phòng, “Quên mất tôi còn có việc khác.”
“Chẹp!” Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-mot-chu-cho-luu-lac/4282974/chuong-13.html