Giữa mông lung, mi mắt hiện lên tia sáng nhẹ nhàng, Triệu Kiệt mơ hồ cảm thấy ngây ngốc một hồi.
Bên cạnh không có nhiệt độ cơ thể của Thần Hi, chỉ có mùi xà phòng nhàn nhạt.
Mùi hương này có chút quen thuộc… Hắn nhớ rõ, căn hộ của hắn chính là mang theo mùi hương này…
Căn hộ? Nghi hoặc chau mày, Triệu Kiệt cuối cùng cũng nhận ra có điểm nào kỳ lạ, bật người ngồi dậy, phần eo mỏi nhừ đau nhức khiến hắn nhịn không được tiếng rên rỉ.
Đỡ lấy eo, hắn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện mọi thứ đều quen thuộc…
Trần nhà không có dàn đèn treo bằng thủy tinh tỏa ra ánh sáng ấm áp, cửa sổ sát đất cũng biến thành cửa sổ bình thường, thu gọn ánh nắng ban mai chói mắt.
Thần Hi đâu? Triệu Kiệt bước xuống giường, chân thấp chân cao rời khỏi phòng.
Căn hộ hắn mua lúc trước đã sửa sang mở rộng cả tầng lầu, sắp xếp thoáng đãng khiến hắn dù đang đi lại bất tiện cũng có thể vào nhà bếp mà không mất chút khí lực, chỉ là trước sau đều không tìm thấy bóng dáng Thần Hi.
“…Này là sao chứ?”
Đột nhiên bắt người, rồi lại đột nhiên thả về… Loại cảm giác này, thật sự có điểm quái dị không nói nên lời.
Mặc dù, hắn vẫn không thể tin được với tính cách của Thần Hi sẽ dễ dàng buông tay như thế.
Bất quá, nghĩ muốn nát cả đầu, hắn cũng nghĩ không ra lý do vì sao Thần Hi bỗng dưng thả hắn trở về. Hơn nữa, không cần hoài nghi, quả thực chỉ có mình hắn đang ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-dai-thuc/1283760/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.