Chương trước
Chương sau
“Tốt! Đại thúc, ngươi có gan dám chạy trốn, ta thật không biết nên khen ngươi có dũng khí, kế hoạch tốt, hay là nên hung hăng nghiêm phạt ngươi?”
Mỗi một chữ nói ra, nụ cười trên gương mặt Thần Hi càng thêm sâu hơn. Nụ cười đẹp đẽ như thế, Triệu Kiệt lại chỉ cảm thấy sợ hãi.
“Trên cơ bản, ta thích có người đứng sau, còn ngươi?”
Thanh âm ma mị của Thần Hi vang lên bên tai, khí tức ấm áp phun lên vành tai mẫn cảm, khiến Triệu Kiệt một trận sợ run.
Thần Hi đột nhiên xoay người Triệu Kiệt lại, đưa tay về phía trước người hắn tháo dây thắt lưng xuống, để hạ thể xích lõa tận đầu gối hoàn toàn bại lộ trong không khí.
“Thần Hi!” Triệu Kiệt lúc này mới cảm giác được tai họa sắp ập xuống đầu, hắn bị hành động táo bạo của đối phương dọa xanh mặt, vội vàng quay đầu ra sau, “Chỗ này là hội trường.”
Đôi mắt như lửa nóng của Thần Hi nhìn chằm chằm cánh mông tuyết trắng trước mặt, lửa giận vốn sôi sục trong lòng nhất thời hóa thành dục hỏa ngập tràn. Đem phân thân dưới hạ thể cọ cọ vào tiểu huyệt mấy cái, ngăn chặn nam nhân giãy dụa thân thể, hai tay đè chặt eo nam nhân, y bất thình lình đẩy mạnh, phân thân thô to liền đâm sâu vào huyệt khẩu sít chặt.
Phía sau đột nhiên bị xâm nhập, cả người Triệu Kiệt ngã về phía trước, hai chân bủn rủn. Nếu không phải Thần Hi đẩy hắn về phía bồn rửa, rất có khả năng hắn đã té thảm hại trên mặt đất.
“Thần Hi… Thần Hi, ngươi đừng như vậy!” Lồng ngực hắn vừa thẹn vừa khó thở vô cùng.
Thần Hi vẫn làm lơ, giữ lấy eo Triệu Kiệt, bắt đầu một trận công kích mãnh liệt.
Động tác của Thần Hi rất thô lỗ, Triệu Kiệt không cách nào theo kịp tiết tấu của y, chỉ có thể chịu khí tức hỗn loạn, thân thể như bù nhìn mặc Thần Hi tùy ý điều khiển.
Dần dần, đôi mắt hắn đã phủ một tầng sương mờ đục, ánh mắt bị ép nhìn về phía tấm gương trước mặt, bị ép nhìn bản thân không còn chút tôn nghiêm, một bộ dáng bị ép buộc giao hoan mà không hề có năng lực phản kháng.
Một cổ hận ý nảy lên trong lòng…
Nghĩ đến trò chơi điên loạn này sẽ tiếp diễn mãi không bao giờ kết thúc, tâm tình kích động của Triệu Kiệt không cách nào phát tiết, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, chăm chú mà cắn, để cơn đau đớn nơi khóe miệng tạm che lấp đi khó chịu lúc này.
Thời gian dường như đã trôi qua hàng mấy thế kỉ, ngay lúc Triệu Kiệt nghĩ thân thể của mình đã gần như tê liệt, Thần Hi ở phía sau đột nhiên gia tăng thêm lực đạo, hung hăng xỏ xiên mấy cái, trong nháy mắt cảm nhận được dịch thể nóng rực. Phân thân của Thần Hi càng thêm tiến sâu vào, để toàn bộ dịch thể lấp đầy hậu huyệt của Triệu Kiệt.
Dưới chân mất đi lực chống đỡ, thân thể Triệu Kiệt trượt xuống sàn nhà, tiểu huyệt phía sau chậm rãi chảy dọc xuống dòng dịch thể nam tử vừa phóng thích.
Thần Hi dùng giấy vệ sinh bên cạnh lau chùi sạch sẽ, kéo khóa quần lên, chỉnh trang lại âu phục một chút, rất nhanh đã quay lại bộ dáng khí vũ hiên ngang như trước, người không biết căn bản nhìn không ra y vừa mới làm loại chuyện gì.
Nhìn nam nhân vẻ mặt thất thần ngồi bệt dưới đất, Thần Hi vốn muốn nhẫn tâm để hắn tự mình ra bãi đỗ xe, nhưng suy nghĩ lại một chút, cuối cùng y vẫn rút giấy vệ sinh ra, ngồi xổm xuống kéo hắn vào lòng.
“Đại thúc, biết rõ ta sẽ tức giận, ngay từ đầu ngươi không nên lập ra kế hoạch này. Ở cạnh ta không tốt sao?”
Để nam nhân ngồi lên đùi mình, ngón tay Thần Hi linh hoạt tiến ra sau, chậm rãi mở rộng huyệt khẩu bị y đối đãi thô bạo.
Nơi không hề che đậy phía sau bị mở rộng, Triệu Kiệt vô thức muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Thần Hi, nhưng bất đắc dĩ cả người đã ngồi trên đùi y, khiến hắn cảm thấy thẹn đến phát run.
Thần Hi hết sức cẩn thận lau chùi huyệt khẩu sưng đỏ, để dịch thể chảy ra hết rồi dùng giấy vệ sinh lau sạch lần nữa, cho đến khi đã tương đối ổn mới tự mình giúp đại thúc mặc quần vào.
Đây là lần đầu tiên… sau khi hoan ái xong Thần Hi giúp hắn xử lý…Nếu nói không ngạc nhiên thì chính là gạt người.
“Đại thúc, cùng một chuyện ta sẽ không nói hai lần.”
Nhẹ nhàng dìu vai Triệu Kiệt, Thần Hi đỡ hắn từ trên mặt đất đứng dậy.
Triệu Kiệt cảm thấy bắp đùi đau đớn khó chịu, hoạt động mạnh như vậy, nơi đó vết thương vốn dĩ chưa lành hẳn càng thêm nghiêm trọng hơn.
Thần Hi cũng chú ý đến vết thương của Triệu Kiệt, biết hắn đi lại không tiện liền đưa tay ôm lấy hắn.
“Ta có thể tự đi.”
Triệu Kiệt mệt mỏi mở miệng, dù khó chịu đến mấy, hắn cũng không muốn bị kẻ khác nhìn thấy cảnh hắn được một nam tử ôm trong lòng.
Nhưng nói tới nói lui, Triệu Kiệt cũng không kỳ vọng nhiều lắm chuyện Thần Hi chịu thả hắn xuống.
Hiểu được lo lắng của Triệu Kiệt, Thần Hi tuy rằng không thả người xuống nhưng vẫn ngoài ý muốn lưu lại một câu bên tai hắn: “Ta sẽ cố gắng chọn con đường vắng vẻ nhất.”
Trước thì trừng phạt, sau lại cho ăn kẹo. Trực giác nhắc nhở Triệu Kiệt về nguyên tắc huấn luyện sủng vật từng nghe nói đến lúc xưa.
Thần Hi… xem hắn như sủng vật sao…
Thế nhưng, dằn vặt khi nãy đã tiêu hao không ít thể lực của Triệu Kiệt, khiến hắn ngay cả năng lực tự hỏi cũng có vẻ yếu ớt.
Tựa vào lòng Thần Hi, cơn buồn ngủ mơ hồ phủ kín ý thức Triệu Kiệt. Giữa mông lung, bên tai dường như vọng đến tiếng nói của Thần Hi, thấp thoáng giống như lời hắn được nghe mấy ngày trước đó… “Để chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không, đại thúc?”
Bắt đầu lại một lần nữa…?
Nếu sau khi chuyện xảy ra mới muốn bắt đầu lại một lần nữa, vì cái gì lúc ban đầu không nắm chặt cho tốt?
Không phải chuyện gì, đều có cơ hội thứ hai…
Không phải người nào, đều có dũng khí bị gạt thêm lần nữa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.