Cục nợ… bị người ta bắt nạt mất rồi!
Giây phút An nhìn thấy Thiên đang đứng đối diện với mình thì hầu như chẳng nghĩ được gì nữa. Người đó mặc áo sơ mi phẳng phiu, tay bỏ vào túi quần nhìn cô đang chật vật như một con mèo hoang dơ bẩn. Hắn khuỵu một chân xuống, bây giờ cả gương mặt đã đối diện cô, rũ bỏ hết sự tàn nhẫn từ nãy đến giờ mà cất ra âm thanh: “Bé có nhớ tôi không?”
“…” An không trả lời, chỉ dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn. Cô cắn đôi môi mình, không biết nên trả lời như thế nào.
Là tại cô tự ý bỏ đi, đã vậy còn không nói lấy một lời nào cho tử tế, chưa hết… lại còn làm phiền người ta đến tận nơi để cứu mình về. Sau một tháng ở bên ngoài lăn lộn, chịu đựng đủ loại áp lực thì sự xuất hiện của Thiên như chọc đi lớp bong bóng mạnh mẽ mà cô tạo dựng nên để che đi che đi những vết thương chi chít trong tâm hồn non nớt ấy.
Cũng giống hệt như lần trước, lúc cô tuyệt vọng nhất thì hắn đã xuất hiện để cứu vớt bản thân mình…
Bỗng nhiên, cục nợ bật khóc.
“Hức hức…”
“…” Sao con bé lại khóc nhỉ?
“Chú ơi…” Giọng An nhỏ như muỗi kêu, con bé lại nói: “Cháu xin lỗi chú… xin lỗi chú…”
“Có biết sai chưa?”
An vừa lau nước mắt vừa gật đầu: “Cháu xin… xin lỗi chú…”
“Được rồi, có gì thì nói sau. Bây giờ chúng ta về nhà nhé?” Về chuyện con bé tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-be-cung-ngoc-nghech/2572453/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.