Thác Thụy nhìn hắn ta đến ngây ngẩn. Bầu không khí đột nhiên rơi vào trầm lặng.
Hắn cũng phát hiện em đến, đôi mắt lãnh đạm từ từ đưa lên, hướng về phía em. Lướt qua một lược bắt đầu đánh giá.
Dáng người nhỏ nhắn, làm da trắng hồng, và cả khuôn mặt khả ái mềm mại. Chính là cái kiểu thiếu gia được nuôi chiều, chằng cần động tay việc nặng. Thậm chí còn mang đến cảm giác nhút nhát yếu ớt không tả nổi.
Thác Thụy bị người đàn ông xa lạ nhìn từ đầu đến cuối đột nhiên không thở nổi. Em vội vàng cúi người người một cái vuông góc. Ý muốn cảm ơn hắn vì đã cứu em.
"Ăn sáng". Thật ra thì hắn đã nghe bác sĩ nói sơ qua về tình trạng của đứa nhỏ này, kiệt sức đến ngất. Ngoài ra còn có cả vấn để về giao tiếp.
"……"
Em chậm rì rì tiến đến bàn ăn, cố tình chọn một chiếc ghế cách xa chỗ hắn ta đang ngồi.
Thật sự chỉ dám nhìn xuống thức ăn xong đĩa. Không có Hoắc Hoan, Thác Thụy chỉ là một con thỏ yếu mềm. Nhìn đâu đâu cũng thấy sợ.
Chỉ là, miếng thịt này rất ngon nha. Có thể là do đã bị bỏ đối từ ngày hôm qua, cho dù có chuyền dịch dinh dưỡng cũng vẫn cảm thấy đói. Mà cũng có thể là do thức ăn ở đây làm ngon thật
Miệng nhỏ ngậm lấy miệng thịt bò, cắn cắn rồi lại nghiền nghiền. Do lực yếu quá mà miếng thịt thật sự mãi không đứt. Để lại vài dấu răng nhỏ nhỏ trên miếng thịt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3727938/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.