Hoắc Hoan bế Thác Thụy trở về nhà chính, anh không muốn bảo bối của mình phải ở lại nơi kinh tởm ấy bất kỳ một giây phút nào nữa.
Anh bế em trong lòng, xoa dầu tròn, nhỏ giọng hỏi :"Còn sợ không?"
Thác Thụy lắc đầu, có trời mới tin em không còn sợ, tại vì bàn tay nắm áo anh vẫn còn đang run lên khe khẽ. Nhưng có Hoắc Hoan bên cạnh bé con cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Tâm trí như được bao phủ bởi ấm áp xen lẫn vững chãi.
Anh thở dài, xoa xoa lưng em, nghiêm giọng căn dặn :"Về sau không được đến tòa nhà kia nữa!"
Thác Thụy ngoan ngoãn gật đầu, dù sao có cho tiền em cũng không dám tới nữa. Mặc dù bản thân vẫn chưa biết rõ tòa nhà thứ ba kia ẩn chứa thứ gì.
Cả hai ôm nhau vào nhà chính, Hoắc Hoan muốn dỗ Thác Thụy đi ngủ, khóc một trận như vậy chắn chắn em đã rất mệt mỏi. Em bây giờ lại không dám rời xa anh nửa bước. Nhất quyết ôm Hoắc Hoan đi vào giấc ngủ.
Anh cũng rất sủng đứa bé này, nằm xuống cùng em, một tay ôm eo, tay còn lại làm gối đầu cho Thác Thụy. Vỗ về bạn nhỏ dần dần thiếp đi.
Ngắm nhìn khuôn mặt bé con say ngủ, an tĩnh và dịu ngoan không cách nào kể xiết. Hàng mi dài còn đọng nước mắt, đầu mũi hồng hồng và cả làn da quá mịn màng. Khó nhận ra chỉ vài tuần trước thôi, em chỉ là một đứa bé ăn xin bên ngoài. Hiện tại không khác gì một thiên thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3727931/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.