Thác Thụy từ lúc được Hoắc Hoan mang về nơi đây hầu như chưa từng được anh đưa ra bất cứ quy tắc gì, có thể nói là dung túng cho em về rất cả mọi mặt. Sự thiên vị của anh dành cho Thác Thụy là điều cực kỳ rõ ràng.
Bất cứ ai trong biệt thự chính đều hiểu rất rõ. Thác Thụy cũng nhận ra được loại đối đãi hết sức đặc biệt này. Em cũng không phải đứa trẻ hư hỏng, nhưng trong mấy tuần được nam nhân kia cưng nựng đã sinh ra chút tự kiêu lần bướng bỉnh nho nhỏ.
Hoắc Hoan cũng nhận ra, ngược lại anh cảm thấy đáng yêu vô cùng, lại càng dùng túng.
Điển hình như hiện tại, Thác Thụy đứng trước tòa nhà thứ ba kia. Một chút rè dặt cũng không có, nhìn chung thì là kiểu sống chết cũng muốn vào xem thử.
Tòa nhà ba cực kỳ rộng lớn, màu sơn sẫm sẫm, lại giật ra chút khí lạnh rợn rợn. Thác Thụy lại hơi sợ sợ. Nơi đây rõ ràng không phải nơi cho con người sinh sống bình thường.
"Âyo, có đứa bé nào đi lạc vào đây sao bọn mày?"
Thác Thụy nhìn về hướng cánh cửa của tòa nhà, hai tên to lớn đang đứng canh gác hai bên. Bọn họ thô kệch vẻ mang đang vẻ kinh tởm của loại người xấu xí.
"Ai mà biết từ đâu đến, nhưng nhìn nó cũng ngon mắt. Vừa hợp gu của ta"
Tên đàn ông còn lại nhìn Thác Thụy, nhìn em từ trên xuống dưới. Thậm chí còn nở nụ cười không chính đáng.
Thác Thụy tuy ngốc nhưng cũng nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3727930/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.