Buổi trưa, sau khi mười mấy vị bác sĩ họp xong, kết quả cuối cùng mà vị bác sĩ phụ trách chính đưa ra chính là anh bị mất trí nhớ, nguyên nhân sơ bộ có lẽ là do não bị chấn thương, hiện nay chưa có biện pháp nào giải quyết. “Cậu Giang, cậu có thể cân nhắc… Việc phối hợp với kì trị liệu sau khi ra viện của chúng tôi.” Ngay đến vị viện trưởng quyền uy nhất cũng không nắm chắc nói, trên trán rịn ra mấy hạt mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
Sau khi một mình cầm báo cáo ngồi trên xe nửa tiếng, Giang Nguyên nhận được di động của mình. Vẫn là Iphone, nhưng không phải iphone anh từng dùng trước đây mà là iphone 6S màn hình lớn có chức năng mở khóa bằng vân tay khiến anh cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Mọi người nói với anh, bây giờ là năm 2016, kí ức cuối cùng còn lại trong đầu anh lúc này chính là kí ức của bốn năm trước. Họ cũng nói, trong bốn năm này Cố Thanh Y đã chia tay với anh. Quá trình chia tay cực kỳ thê thảm. Và có lẽ Cố Thanh Y không còn muốn gặp lại anh nữa...
[Cố Thanh Y do dự nói:" Anh 28 tuổi rồi!”
“Hừ, anh đây năm nay là sinh viên vừa tốt nghiệp, mới 24 tuổi, em đừng hòng gạt tôi!”
“Iphone đã ra tới 6S rồi!” Cố Thanh Y giải thích.
“Ha ha đừng có nói đùa, tôi mới nhờ người mang Iphone 4 từ Mỹ về đó.”
“Chúng ta đã chia tay lâu rồi.” Cố Thanh Y buông tay.
“Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe, anh đây chính là bạn trai của em, em mà đá tôi thì em chính là một tên cặn bã, phụ tình bạc nghĩa, không biết xấu hổ!”]
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.