Giám đốc Phan gần đây thấy long thể mình thật bất an.
Tình huống cụ thể thì… không tiện nói ra khỏi miệng lắm.
Thế nhưng anh nghĩ, nhất định là do gần đây lo lắng nhiều quá, vì chuyện công ty của anh em tốt mà bận bịu, lại ăn mì ngủ sàn nhà, cho nên không cẩn thận bị tổn thương tinh lực đàn ông.
Anh vừa nắm góc áo vừa nói tình trạng thân thể của mình với Giang Nguyên, Giang Nguyên nhăn mặt nghe xong liền quả quyết kết luận là do anh thận rỗng nên không chịu vận hành nữa. Phan Duy lúc đầu không tin, nhưng lên Baidu tra cứu lại thấy dấu hiệu gì cũng có, tổng kết còn nói là bệnh nan y chết người.
Dựa tường nắm điện thoại thấp thỏm hơn nửa giờ, Phan Duy quyết định đi tìm một người có chuyên môn kiểm tra lại.
Nếu không lỡ như thật sự bị □□ ung thư sida gì đó, chính mình đang xuân xanh mơn mởn lại gãy cành giữa đường thì….
Sau khi ăn xong một bữa cơm với thầy Cố và một thầy giáo khác, giám đốc Phan quyết định lái Maserati về khách sạn dưỡng sức. Thầm nghĩ nếu hôm sau khỏe mạnh sung sức sẽ tìm mấy em gái đến chơi đùa một vòng quanh thành phố B, còn nếu thân thể không thoải mái thì chắc vào viện lấy số thật.
Đàn ông chưa già mà đã đi đường không vững, choáng đầu hoa mắt, thì không giống lắm.
Nghĩ vậy, anh liền dừng xong cái xe dù bị sứt đuôi nhưng vẫn đáng yêu của mình, rút chìa khóa đi về phía thang máy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-ban-trai-cu/2163043/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.