Tầng ba có rất nhiều phòng, Phan Duy phải đi một vòng lớn mới thấy mục đích của mình nằm ở trong góc hành lang.
Nhìn quanh một chút, anh mới dựng cái cổ áo có đính bông sạch sẽ trắng trẻo lên, cúi đầu đi vào trong.
“Phan Duy đúng không.” Bên trong chỉ có một người đàn ông đã có tuổi, đang đeo kính lão đọc báo, thấy anh tiến vào thì không nhanh không chậm đặt báo xuống, dùng ngón tay đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, bật máy tính ở chế độ ngủ lên “Đứng làm gì, ngồi đi.”
Phó Cẩm Chi ở tầng hai so với tầng ba nhàn nhã, thì lại bận rộn hơn rất nhiều.
Ngoài phòng khám có hai người hộ sĩ trẻ đang vội vàng giữ trật tự, hành lang ồn ào không kém gì dưới đại sảnh, tất cả đều là phụ huynh đang hối hả dẫn theo con cái đến khám bệnh. Một vài đứa trẻ còn nhỏ thì nô đùa đuổi nhau, một vài đứa lớn hơn thì ôm cặp sách ngồi trên ghế đợi làm bài tập.
Phó Cẩm Chi rửa tay xong, lạnh mặt xuyên qua đám người quay về phòng, bên cạnh thậm chí còn có mấy người phải đi theo để ngăn cản những cái tay vươn ra lôi kéo cậu.
“Bác sĩ Phó à, chúng tôi từ thành phố Z qua đây, cậu có thể xem phim chụp giúp chúng tôi trước không.”
“Bác sĩ Phó, con tôi lát nữa còn phải về đi học thêm, bao giờ thì cậu khám giúp chúng tôi được.”
“Bác sĩ Phó, chúng tôi là số 482, bây giờ đến số bao nhiêu rồi?”
Sắc mặt Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-ban-trai-cu/2163047/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.