Chương trước
Chương sau
Giang Nguyên nhìn cánh cửa hung hăng sập lại ngay trước mắt mình.

Bốn giờ sáng, đèn đường dưới lầu đúng giờ tắt hết. Trên hành lang vắng vẻ đến mức ngay cả không khí đều phải ngưng đọng lại, anh ngồi trên bậc thang, nhìn nhìn lớp sương bám trên cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn còn tối, một chút ánh mặt trời bình minh cũng không có. Giang Nguyên co người lại, vết thương trên tay đã đông lạnh đến chẳng còn cảm giác gì.

Anh mất gần hai mươi tiếng đồng hồ, mới miễn cưỡng chấp nhận được chuyện Cố Thanh Y và anh chia tay là thật. Dọc đường đi anh luôn tự nhủ, dù sao cũng là vợ mình, có phải theo đuổi lại một lần nữa cũng chẳng sao, thời gian bốn năm, anh có thể dùng cả quãng đời còn lại của mình để bù đắp. Cố Thanh Y yêu anh như vậy, cậu nhất định sẽ không từ chối anh đâu!

Thế nhưng cho đến tận khi gặp được Cố Thanh Y, anh mới biết lời của bạn mình thật sự không sai. Anh đi, chính là khiến cậu ấy càng thêm phiền mà thôi!

Uể oải vùi đầu vào hai khuỷu tay, Giang Nguyên lặng lẽ tựa vào tường.

Cố Thanh Y đã hoàn toàn có cuộc sống của riêng mình, đồng nghiệp hòa đồng, bạn bè ở nhà đối diện, công việc và môi trường ở đây cũng đã sớm ổn định. Chỉ là trong tất cả những thứ này, chẳng có cái gì liên quan đến một tên ngốc gọi Giang Nguyên cả!

Việc anh đột nhiên xuất hiện đối với cậu mà nói, có lẽ giống như việc đang trên đường đi ăn thì nhìn thấy một món đồ ăn đã để qua đêm đáng buồn nôn – càng đừng nói đến bốn năm, lấy cho chó ăn có khi còn thương con chó ấy chứ!

Nhưng mà, anh không cam lòng!

Anh sai, anh làm chuyện không tốt, vết thương anh gây ra cho Cố Thanh Y, theo lí thì đương nhiên anh phải lãnh lấy hậu quả. Chỉ là hết lần này tới lần khác, anh lại quên mất bản thân mình rốt cuộc đã làm gì.

Ký ức và thực tế, một người đứng trên tầng mây, một người chìm dưới đáy địa ngục, hiện tại đều hợp lại trên người anh.

Báo ứng sao? Anh bất đắc dĩ mỉm cười, cuộn mình thành một khối.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chậm rãi trầm xuống.

Buổi sáng sau khi say rượu đối với Lục Triếp đã không còn là thể nghiệm mới mẻ gì.

Cậu ta tiến vào phòng bếp mở tủ lạnh, sau khi đơ ra mất hai giây, cậu ta mới ý thức được mà cầm bình nước khoáng lên uống một ngụm. Xong xuôi, cậu ta quay lại ngồi lên sofa, ấn mở tin nhắn của tổ trưởng bộ môn.

“Ya… Mẹ nó ó ó ó…”

Tháng thi cử ở Khải Hành đúng là chuyện khiến người ta đau đầu nhất trong mọi chuyện. Học sinh ghét, giáo viên càng ghét, ngoại trừ chấm bài thi, chữa bài thi, trước đó bọn họ còn phải ra đề thi aaaaaaaaaa.

Từ khi Lục Triếp vào tổ chính trị, cơn ác mộng một tháng ra đề một lần liền bắt đầu. Đối với cậu ta mà nói, chắp vá câu hỏi từ đống đề quý giá mà bản thân tích trữ để cho ra một bộ đề chất lượng thực không khó lắm. Thế nhưng, bây giờ, do kì thi tuyển sinh vào cấp ba muốn nâng cao đánh giá khả năng tự phân tích của học sinh, cho nên, đứng trước luồng thông tin và hệ thống mạng internet phát triển nhanh chóng, tốc độ thay đổi đề thực sự còn nhanh hơn cả tốc độ trở mặt của con gái.

Đã thế, đề thi của Khải Hành còn là đề mẫu cho các trường trong cùng khu vực noi theo. Một bộ đề ra không hay, có thể sẽ ngay lập tức bị đưa lên diễn đàn bôi bác.

Mấy giáo viên tổ chính trị chia nhau ra đề, phong thủy luân chuyển, nhiệm vụ tháng này vừa hay đến lượt Lục Triếp. Toàn bộ phạm vi ra đề và đề mẫu đều được giao lại cho cậu, thi thì kết hợp giữa thi giữa kì với thi tháng, việc quan trọng như vậy, cậu còn có cơ hội để lười biếng sao?

Ngồi trên sofa than thở một lúc, Lục Triết đi tới ban công cho con chim sáo bảo bối của mình ăn xong liền thu dọn sách và đề thi của mấy tháng trước.

Thời điểm này mà không tìm Cố Thanh Y giúp đỡ thì đúng là phí của trời!

Lục Triếp lê dép xỏ ngón, lúc ra cửa còn thuận tay cầm theo túi kiwi vừa mua mấy hôm trước để làm bữa sáng.

“Oaaaaaaaaaaaaaaaa, anh là ai, có bệnh à, aaaaaaaaaaaaa, lão Cố, cứu mạng aaaaa!!!!”

Cố Thanh Y bốn giờ mới đi ngủ, lúc này đen cả mặt. Cậu mặc đồ ngủ màu xám giật tung cửa, tóc tai rối loạn, ngữ khí có chút cáu kỉnh “Gì?”

Cố Thanh Y bị tiếng gào của Lục Triếp làm cho tỉnh cả ngủ, chưa kịp tìm kính mắt đã phải vội ra mở cửa, rất sợ Lục Triếp bị người ta cưỡng hiếp ngay trước của nhà mình.

Kết quả, trong cơn mơ màng, cậu nhìn thấy Lục Triếp run rẩy ôm tài liệu núp vào góc tường, bộ dáng sợ hãi chỉ tay về phía cầu thang.

Cố Thanh Y không hiểu. Cậu đè nén cảm xúc khó chịu khi bị ép rời giường mà ngó ra ngoài.

Giang Nguyên? Cố Thanh Y phiền đến nhíu chặt mày, người này sao vẫn còn ở đây? Tối hôm qua vô cớ chạy tới phát điên còn chưa đủ chắc? Giờ anh có ngồi đây thì tôi cũng không rảnh để phục vụ anh đâu!

Hơn nữa cái dáng ngồi còn đáng thương thế kia! Cố Thanh Y buồn bực gãi đầu, nói với Lục Triếp đứng sau “Cậu vào trước đi, tôi ra đó.”

“Đợi, đợi, đợi đã!” Lục Triếp vẫn kinh hoàng như cũ, lôi kéo Cố Thanh Y “Thầy Cố à, cậu có biết đây là chủ tịch của nhà họ Giang không? Cậu quen anh ta sao?” Cha của Lục Triếp làm kinh doanh, bình thường đi đâu cũng có anh trai cậu theo cùng. Thế nhưng năm nay, không may anh cậu lại bị cảm ngay trước buổi gặp mặt thương hội, cho nên, trách nhiệm mới buộc rơi xuống đầu Lục Triếp một lần.

Một Giang Nguyên trước nay cho dù bị người người vây quanh vẫn không thèm nói lấy một chữ, quanh thân luôn tỏa ra loại không khí cảnh báo tôi không dễ chọc, tại ngày hôm đó đã để lại bóng ma khó tan trong lòng Lục Triếp. Tuy nhiên, cho dù là ai đi nữa, thì khi nhìn thấy cha mình phải mỉm cười lấy lòng một kẻ mới chỉ trạc tuổi mình, trong lòng cũng đều khó mà vui nổi.

“Là…. bạn cùng lớp của tôi.” Cố Thanh Y chau mày, không muốn nói nhiều.

“Mẹ nó! Cậu cách người này xa một chút, đừng dính vào mấy chuyện lùm xùm của nhà họ Giang, tôi nghe nói anh ta hôm qua vừa ra khỏi ICU(*) đó, hôm nay lại ngất ở cửa nhà cậu, đây tuyệt đối là muốn hại cậu mà!” Lục Triếp kéo mạnh Cố Thanh Y vào nhà, thậm chí còn rút cả chìa khóa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói “Để tôi gọi anh tôi bảo anh ấy liên hệ với người nhà họ Giang đến mang anh ta về.”

Chiều hôm qua lúc nói chuyện với anh mình, Lục Triếp có nghe anh nhắc đến Giang Nguyên. Hiện tại, khắp nơi đều biết cái vị sếp lớn này chạy trốn khỏi bệnh viện, điện thoại không bật định vị nên không tìm được. Có lẽ chỉ một lúc nữa thôi là nhà họ Giang sẽ đủ giờ báo cảnh sát.

Cố Thanh Y ngồi trên sofa gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm đáp “Tôi biết rồi!” Nói xong, cậu thật sự giống như không biết chuyện gì xảy ra mà lê dép đi rửa mặt. Mười lăm phút sau, Cố Thanh Y ngậm bánh mì, cầm theo cốc sữa ra cho Lục Triếp. Tâm trạng cậu thản nhiên, không hề chút lo lắng hay khẩn trương như Lục Triếp.

Cố Thanh Y cầm bản nháp của Lục Triếp trên bàn lên, vừa xem vừa gật đầu. Ngón tay thon dài đảo qua tiêu đề “Gần đây cậu nên tăng cường khái niệm về kinh tế một chút, tính tỉ suất gì đó không đáng lưu ý, lấy việc tốc độ tăng trưởng của GDP bị giảm sút cho vào đề thi đi.” Lớp mười ở Khải Hành tuy có học chính trị nhưng lại không quá quan trọng, ngoại trừ lớp chọn khối khoa học xã hội, thì các lớp khác căn bản đều là nghe qua rồi thôi. Lục Triếp gật gù tỏ vẻ đồng ý cho có lệ trong khi hai tay không ngừng dính lấy điện thoại gõ gõ.

Cố Thanh Y nhìn sang, không nói gì.

Cậu biết Lục Triếp nhất định là đang nói chuyện với Lục Phong về Giang Nguyên. Mặc dù không có hứng thú xen ngang, trong lòng cậu vẫn canh cánh câu nói liên quan đến ICU mà Lục Triếp vô tình nói ra.

Hai người đều không có tâm trạng, cho nên Cố Thanh Y liền dứt khoát bỏ quyển sách xuống, tựa lưng vào sofa đờ ra.

Cậu không muốn để Giang Nguyên bước vào cuộc sống của mình một lần nữa. Và đối với cuộc nói chuyện ngày hôm qua, cậu cũng chỉ coi nó như một tiết mục mua vui cho ngày cuối tuần ngắn ngủi.

Thế nhưng, Cố Thanh Y vẫn không nhịn được mà sờ sờ màn hình tối đen của điện thoại, mấy lần bật lên rồi lại tắt đi.

Giang Nguyên rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì? Cố Thanh Y thở dài một tiếng, xoa xoa ấn đường.

“Ôi mẹ! Không thể nào!” Lục Triếp ngồi cạnh đột nhiên thốt lên một tiếng.

“Hửm?” Cố Thanh Y quay đầu, khó hiểu nhíu chặt mày.

“Anh tôi nói Giang Nguyên mất trí nhớ!” Lục Triếp cường điệu ghé sát vào tai cậu “Giang thị hình như muốn ép tin này xuống, nhưng anh tôi có một vài người bạn vừa hay ở trong tổ chuyên gia, nghe đâu khi Giang Nguyên vừa tỉnh lại thì hoàn toàn bình thường, phải mất một lúc bác sĩ mới phát hiện.”

Lục Triếp thần thần bí bí dừng lại một chút “Triệu chứng của anh ta là mất trí tạm thời!”

“Gì cơ?” Cố Thanh Y khó tin quay đầu, ánh mắt vô thức mở to, đồng tử co lại “Là sao? Sao tự nhiên lại mất trí nhớ?”

Lục Triếp giống như hiểu rõ chuyện lùm xùm này, đặt điện thoại xuống bắt đầu phân tích.

“Trong buổi tiệc sinh nhật, Giang Nguyên bị người đẩy từ tầng hai, ngã đập đầu xuống đất, cứ tưởng hết đường cứu chữa. Nhưng sau khi đến viện kiểm tra, kết quả từ chụp CT lẫn chụp cộng hưởng từ MRI(*) đều cho thấy không có chuyện gì. Bác sĩ nói có thể não bị chấn động nhẹ. Anh ta nằm viện nửa tháng thì tỉnh, biểu hiện khi tỉnh lại hoàn toàn bình thường. Phải đến lúc trợ lí đến đón anh ta xuất viện, họ mới phát hiện anh ta căn bản không nhớ mình là chủ tịch của Giang thị!!!”

Cố Thanh Y mở to mắt, ngực thắt lại. Giọng Lục Triếp không ngừng rì rầm bên tai cậu “Sau khi hỏi mới biết, hóa ra Giang Nguyên nghĩ rằng bây giờ vẫn còn là năm 2012! Tất cả những chuyện xảy ra trong bốn năm này…”

Cố Thanh Y nhớ lại, bốn năm trước, Giang Nguyên quả thực cũng bị ngã từ lầu hai xuống ngay trong tiệc sinh nhật như thế.

Và chẳng bao lâu sau sự kiện đó, hai người chính thức chia tay…

Chú thích:ICU: ICU là từ viết tắt tiếng Anh của ” Intensive care unit” tạm dịch là các đơn vị Hồi sức cấp cứu, Điều trị tích cực, Chăm sóc đặc biệt…Chụp cộng hưởng từ MRI: cái loại chụp mà nằm xong chui qua hay gặp trong phim ấy =)))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.