Lúc Cố Thanh Y vác Lục Triếp vào cửa, đồng hồ điện tử trên bàn nhà cậu ta tinh một tiếng kêu ầm lên, khiến Cố Thanh Y giật mình hất thẳng người xuống đất.
Trong khi chìa khóa nhà hãy còn cắm trên cửa, Lục Triếp đã ngã sấp xuống thảm nhung mềm mại, ôm lấy gối ôm, dựa vào chân ghế sofa ngủ như cá chết. Khuôn mặt trẻ con bụ bẫm bị ép đến biến dạng.
Cố Thanh Y không có tâm trạng thu dọn giúp cậu ta, cho nên cậu đi thẳng vào phòng ngủ, ôm lấy cái chăn Lục Triếp chưa kịp gấp ban sáng, mang ra phủ lên thân người của kẻ hãy đang nằm trên mặt đất. Nhìn Lục Triếp dù say nhưng vẫn biết đường cuộn chăn quanh mình, chỉ để lộ quả đầu bù xù như tổ quạ xong, Cố Thanh Y mới yên tâm phủi tay quay về.
Vịn vào sofa nhặt di động rơi trên sàn nhà, một Cố Thanh Y luôn ngủ trễ, lúc này cũng thấy có chút mệt mỏi. Cậu ngáp một cái, vừa đứng dậy liền trợn mắt nhìn về phía cánh cửa đang mở rộng.
A! Cậu đứng yên bất động, chầm chậm chớp chớp mắt.
Hôm nay có vẻ như cậu thực sự uống say mất rồi.
Nếu không hơn nửa đêm sao lại có người đứng trên hành lang? Là trộm sao? Có tên trộm nào thấy người mà vẫn ngang nhiên như thế không…
Cố Thanh Y hơi nghiêng đầu, gắng sức mở to mắt nhìn. Đột nhiên cậu nghĩ, cái tên có dáng người như gấu đang đứng ngốc ra kia hình như hơi giống vị tiền nhiệm không muốn nhớ lại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-ban-trai-cu/2162967/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.