Hai người tán ngẫu một lúc, Lương Duy Trầm nằm xuống nghỉ ngơi, Dư Vãn Thu cũng nằm lên một chiếc giường khác, cô trầm tư nhìn vào bầu trời trong xanh nhiều mây bên ngoài cửa sổ, dòng suy nghĩ rối bời trong đầu.
Cô với Lương Duy Trầm chỉ là mới vô tình gặp nhau, cô không thể nào hiểu nổi được những lời nói và hành động kì lạ của anh.
Lẽ nào anh thật sự thích cô rồi nên khi biết cô đã có con anh anh mới phản ứng gay gắt vậy sao?
Không, không thể nào.
Tấm chân tình của một người nào đó làm sao dễ trao đi như vậy được.
Có lẽ anh cũng giống như những người đàn ông khác chỉ là tán thưởng nhan sắc của chính mình, cho rằng ai cũng sẽ thích, nhưng đột nhiên gặp phải cái đinh như cô nên trong lòng không thoải mái, vậy nên mới thái độ kì lạ với cô như vậy.
Haiz, thôi kệ đi, nể tình anh ta đã cứu Dương Bảo nên cô không so đo với anh nữa, cứ coi như tai không nghe thấy gì vậy.
Sau khi tự trấn an mình, trong lòng Dư Vãn Thu cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, cô lật người lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc dậy trời đã tối rồi.
Lương Duy Trầm đã tỉnh rồi, đang ngồi dựa vào đầu giường nghịch điện thoại.
Dư Vãn Thu trèo xuống khỏi giường, chỉnh lại mái tóc rối bù, hỏi: "Lương Duy Trầm, anh có chỗ nào không thoải mái không?"
Lương Duy Trầm vẫn chăm chú nhìn điện thoại, không ngẩng đầu.
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-anh-chong/2665107/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.