Sau khi thím Mai rời đi, Dư Vãn Thu điều chỉnh lại tâm trạng, đẩy cửa bước vào.
Lương Duy Trầm dựa vào đầu giường, nhắm mắt.
Dư Vãn Thu biết anh không ngủ, trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Anh Lương, anh uống nước không?"
Lương Duy Trầm ngước mắt nhìn cô, "Tôi không phải là người cậy quyền ỷ thế bắt nạt người khác, mặc dù là vì cứu con trai cô nên mới bị thương nhưng suy cho cùng cũng là lựa chọn của chính tôi, cô không cần phải kính cẩn lễ độ với tôi, càng không cần phải miễn cưỡng cười vui."
Nụ cười của Dư Vãn Thu chợt đóng băng nơi khóe miệng.
Lương Duy Trầm không để ý cô nữa, lôi điện thoại ra chơi.
Dư Vãn Thu ngồi xuống một chiếc giường khác, đang nghĩ xem có nên lôi điện thoại ra dùng để hóa giải sự ngượng ngùng này hay không thì đột nhiên nghe anh hỏi:
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Dư Vãn Thu ngẩng đầu trong vô thức, người phía sau kia vẫn đang nghịch điện thoại.
"28"
"Tôi lớn hơn cô 2 tuổi, cô có thể gọi tôi là anh Trầm"
Anh Trầm?!
Dư Vãn Thu cười cười không nói.
Lương Duy Trầm chuyển ánh nhìn sang người cô, nhìn một hồi từ trên xuống dưới: "Bác sĩ Tiểu Thu không phải người bản địa ở đây phải không?"
Sắc mặt Dư Vãn Thu có chút thay đổi, cười hỏi: " Sao anh Lương lại hỏi như vậy?"
Lương Duy Trầm cười cười không nói.
Dư Vãn Thu cũng không hỏi lại nữa.
Lương Duy Trầm tiếp tục nghịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-anh-chong/2665101/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.