Trong phòng lúc này chỉ còn lại 2 người một lớn một bé, chú nhìn cháu, cháu nhìn chú, không ai nói câu gì.
Lương Duy Trầm cảm thấy cổ họng khô rát như muốn bốc lửa, anh nhìn chằm chằm vào quả táo trên tay Dương Bảo.
Dương Bảo hình như cũng nhận ra Lương Duy Trầm muốn ăn táo nên vội quay người giấu quả táo ra đằng sau, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào anh.
Lương Duy Trầm bị hành động của thằng bé chọc cho bật cười, hỏi: "Dương Bảo, nhóc là con trai hay con gái?"
Dương Bảo chớp chớp mắt, nói: "Con trai"
Lương Duy Trầm ho khan, "Nhóc không cảm thấy mình là con trai nhưng lại xinh đẹp quá mức sao?"
Dương Bảo hoàn toàn không hiểu lời anh nói có nghĩa là gì, đưa quả táo lên cắn một miếng thật to, trong chốc lát, hương thơm tỏa ra khắp nơi.
Lương Duy Trầm đương nhiên không phải là một người ham ăn, càng không phải là người sẽ dành ăn với một đứa bé, nhưng mà lúc này...
"Dương Bảo, có phải là chú đã cứu mạng cháu không?"
Lúc nãy không phải đã cảm ơn chú rồi sao?
Mặc dù trong lòng có chút hoài nghi nhưng Dương Bảo vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy Dương Bảo muốn cảm ơn chú như thế nào?"
Dương Bảo bị làm khó rồi, lắc lắc đầu.
"Không biết phải? Vậy chú chỉ cho cháu nhé?"
Dương Bảo gật đầu, trên mặt tràn đầy sự mong đợi.
Lương Duy Trầm mừng thầm trong lòng, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi.
"Cho chú một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-anh-chong/2665097/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.