Ánh mắt anh trong sáng, nhưng lại mang theo một tia cảm xúc khiến người ta khó hiểu, tràn đầy nghi hoặc.
Dư Vãn Thu đột nhiên nhớ lại những tiếp xúc thân thể với anh, tự nhiên đỏ bừng mặt, cô vội vàng đứng bật dậy gấp chăn, che đi sự ngượng ngùng.
Lương Duy Trầm đột nhiên cất tiếng, giọng vẫn khàn khàn của người mới ốm dậy.
"Cô là ai?"
Dư Vãn Thu quay đầu nhìn anh, "Tôi là bác sĩ, anh gọi tôi Tiểu Thu là được"
"Bác sĩ Tiểu Thu vẫn đang một mình sao?"
Dư Vãn Thu là người con gái vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, đặc biệt là ở một thị trấn nhỏ xa xôi như vậy đương nhiên cũng sẽ không ít người tán tỉnh cô, lúc mới đầu cô cũng không quen, thậm chí còn không biết phải làm sao, nhưng bây giờ gặp nhiều rồi cô cũng đã có kinh nghiệm đối phó những chuyện này.
Dư Vãn Thu đột nhiên ngừng tay, cười hỏi ngược lại, "Anh Lương hỏi về phương diện nào? Công việc hay là cuộc sống?"
Thái độ trả lời khéo léo như vậy, chắc chắn là do có kinh nghiệm rèn giũa nhiều mà ra.
Lương Duy Trầm khẽ chau mày, "Tất cả."
"Về mặt công việc, tôi có đồng nghiệp rất tốt, còn về cuộc, tôi cũng đã có một bạn đời rất tốt rồi"
"Bạn đời rất tốt?!"
"Ừm, bất kể tôi làm gì anh ấy cũng không bao giờ bỏ rơi tôi, sẽ cùng tôi đi tới cuối cuộc đời"
Dư Vãn Thu quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt mang đầy ý cười, ấm áp như đóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-anh-chong/2665093/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.