"Anh nói ai??"
Diệp Chu không dám tin tưởng hỏi lại, vì tâm tình chập trùng quá lớn dẫn đến âm thanh đều có chút cao hơn.
Hà Phi Dương là đầu gỗ, không thấy được sự khiếp sợ trong giọng nói của Diệp Chu, chỉ cho là cậu không nghe rõ, vậy nên hắn nói lại lần nữa: "Chung Bách."
Giống như sợ Diệp Chu không biết đó là ai, Hà Phi Dương lại bổ sung thêm một câu.
"Chính là cái người chỉ cần đi diễn liền lấy được giải thưởng..."
"Anh không cần kể." Diệp Chu đánh gãy, ánh mắt có chút đờ đẫn: "Tôi biết."
Cậu đương nhiên biết người đó, nếu như nói Tạ Cách Phi nổi lên vì anh là thiên tài, vậy thì Chung Bách còn hơn cả thế nữa.
Không giống với Tạ Cách Phi không có hậu thuẫn, Chung Bách sinh ra trong một gia đình làm nghệ thuật, bố là phần tử trí thức, mẹ là diễn viên nổi tiếng, những năm đó vô cùng nổi tiếng, có thể nói khi đó bà chính là đỉnh Kim tự tháp trong diễn viên nữ.
Dưới sự ảnh hưởng của mẹ, từ nhỏ Chung Bách đã sinh ra hứng thú đối với những vai diễn, lúc mười ba mười bốn tuổi đã là một ngôi sao nhí có chút danh tiếng, chỉ là lúc đó vẫn chưa tiến vào giới giải trí, vì anh ta đang vô cùng chăm chú học tập.
Mười tám tuổi dựa vào vai thiếu gia liền bắt được chiếc cúp ảnh đế đầu tiên, từ đó về sau mấy cái cúp không khác gì mấy cái móc treo, quay một bộ phim nhận một bộ giải thưởng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dinh-phai-tieu-het-tien-cua-nhan-vat-phan-dien-truoc-khi-han-pha-san/3557491/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.