Edit:Tieumanulk
Hoàng đế khép lại tay áo, ngũ quan anh xuất mang thêm vài phần dữ tợn: “Bằng lời ngươi nói, ngươi cho rằng Ngô Tang sẽ tin?”
“Ngô Tang đã nói với ta, trong thư phòng bệ hạ có một bức họa giống y như đúc, được bệ hạ coi như trân bảo cất dấu nhiều năm, cũng vì chuyện đó mà y ảo não một khoảng thời gian dài. Đoạn thời gian trước, Ngô Tang còn nói y đã làm trò cười trước mặt bệ hạ, nói ngoài phòng Đông Noãn Các vốn có một hồ hoa sen. Nhưng sau đó thần lại nghe nói, trước kia Tề Điềm từng chịu Thủy Hình bên ngoài hồ Đông Noãn Các, y còn la hét rất thảm thiết……..” Tống Thư lắc đầu, khẽ cau mày ức chế tức giận dâng lên trong lòng, nói thẳng: “Bệ hạ, ta là vị huynh trưởng y vô cùng tin cậy, ngài lại thường xuyên giấu giếm y nhiều thứ, ngài nói xem y tin ngài hay tin ta?”
Hoàng đế híp lại đôi mắt lóe ánh sáng nguy hiểm: “Tống Thư, ngươi biết thật không ít.”
“Chỉ tiếc mấy hộ vệ biết rõ chuyện năm xưa bỗng nhiên bị bệ hạ trục xuất khỏi kinh thành, bằng không thần có lẽ biết nhiều hơn.” Tống Thư ngừng lại, nén đi tức giận lại không nhịn được quát to: “Huống chi ngài có tư cách gì, có mặt mũi gì mà đòi giữ lại y! Người nhà của y đều bị ngài giết hầu như không còn mấy ai, ngay cả người nhị ca duy nhất còn sống sót cũng bị ngài ban xuống thủ dụ cắt lưỡi rạch mặt.”
Dứt lời, Tống Thư lại tiến lên một bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-diep-chuong-muc/3083247/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.