Edit: Tieumanulk
Phụ thân hắn về già từng nhiều lần nhắc tới, khi còn trẻ trẫm phạm phải sai lầm khiến cho một người tổn thương để rồi hối tiếc cả đời. Nhưng lúc đó hắn còn nhỏ nên không suy nghĩ căn kẽ nhưng thâm ý kia. Sau này lên ngôi hoàng đế, để giữ lấy uy nghiêm đối với những kẻ làm trái ý hắn tuyệt không nương tay. Hơn nửa Tề Điềm lại quật cường, mỗi lần đều không chịu hạ mình xuống một bậc, lúc nào cũng làm trái ý hắn khiến hắn không còn mặt mũi. Chưa kể lúc ấy trong lòng hắn chỉ có dục vọng chinh phục, tràn đầy tự tin, cảm thấy trẫm muốn ngươi chính là phúc khí của ngươi, lại không ngờ đến phần phúc khí này dâng đến Tề Điềm đổi lấy phỉ nhổ cùng khinh thường.
Hoàng đế cúi đầu nhìn mặt nghiêng của người yên tĩnh nằm trong ngực. Lúc động tình đôi mắt trong suốt ngập tràn màu sắc sẽ lộ vẻ trúc trắc, cử động thoải mái nghênh đón tỏ rõ sự tín nhiệm. Sự yên lặng tốt đẹp đó trước kia hắn tưởng chừng không thể với tới. Vả lại khi đó trong đầu hắn chỉ nghĩ, phải tăng người canh gác giám thị y, tốt nhất nhốt y lại không cho người khác cướp đi cũng không cho y chạy trốn. Lại nhớ tới mấy ngày đầu Tề Điềm mới vừa thị tẩm, khi ấy hắn bá đạo chuyên chế làm theo ý mình, muốn ôm thế nào thì ôm thế ấy, muốn ôm bao lâu thì ôm bao lâu, hoàn toàn không để ý cảm thụ Tề Điềm. Nghĩ lại cuộc sống xưa kia, hoàng đế không khỏi thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-diep-chuong-muc/3083245/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.