Edit: Phúc Vũ
Tạ Thiên Bích từ từ buông lỏng cánh tay, nhẹ nhàng ôm hắn, ngón tay ôn nhu lướt trên tấm lưng trần thon gầy của hắn, cách biệt ba năm, chỉ có thời khắc này là vui mừng khôn kể.
Nương theo ánh trăng nhìn xuống, chỉ thấy mái tóc đen huyền cùng chóp mũi thanh tú của Tô Tiểu Khuyết, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc hắn, môi một trận mát lạnh, nhưng trong lòng ấm áp vạn phần.
———
Cách đó không xa đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp mà ôn nhu: “Tiểu Khuyết, qua đây!”
Thanh âm tuy nhu hòa, nhưng tràn đầy sức hút không thể cưỡng lại, Tô Tiểu Khuyết đau đến ngơ ngơ ngác ngác, trong đầu lập tức ầm ầm nổ tung, cả người đột nhiên đông cứng, đảo mắt nhìn qua, thấy Tạ Thiên Bích đã ngồi dậy, dưới ánh trăng đường nét phân minh đáng tin như sơn hà, nhất thời nghĩ không thông bộ dạng mình thế này sao có thể để Tạ Thiên Bích nhìn thấy, sợi dây vốn bị kéo căng đến cực hạn liền phựt một tiếng đứt ngang, thân bất do kỷ mơ mơ hồ hồ, như thể nhập ma, hồn nhiên không biết mình đang ở đâu gặp phải chuyện gì, chỉ càng thêm khẩn trương co hai chân lại.
Tạ Thiên Bích im lặng, nhãn châu như sao nhìn thẳng vào thân thể xích lõa của hắn, nhưng không chút gợn sóng ôn nhu lặp lại: “Tiểu Khuyết, qua đây…”
Bàn tay dừng lại nơi hậu đình của Tô Tiểu Khuyết từ từ thu về trước ngực, năm ngón tay đã thả lỏng, hàng my ướt đẫm, ánh mắt như con thú nhỏ bị chấn kinh, nhưng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312437/quyen-2-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.