Edit: Phúc Vũ
Nhìn xoáy vào mắt Tô Tiểu Khuyết, bấu cằm không cho hắn tránh đi, từng chữ một nói: “Ta vừa chiếm được ngươi, không quá ba ngày hắn liền ngàn dặm xa xôi từ Xích Tôn Phong tới đây giết người? Có lẽ… Tạ Thiên Bích vẫn luôn ở Thất Tinh Hồ, ngay bên cạnh ngươi.”
—–
Tô Tiểu Khuyết lần đầu tiên chiếm thế thượng phong từ thần thái trong đôi mắt này, bất giác khoái trá, nhịn không được xát thêm muối vào vết thương kia: “Gia, Tiểu Khuyết nói vậy có đúng không?”
Hậu quả của việc không biết sống chết vuốt râu hùm như thế tất nhiên là da thịt chịu khổ.
Tô Tiểu Khuyết cười hì hì chẳng buồn để tâm, biết Thẩm Mặc Câu sẽ không giết mình, cùng lắm chỉ đánh đòn một trận hoặc giả bạo gian một đêm, rồi cứ thế cho qua.
Thẩm Mặc Câu im lặng nhìn hắn, một hồi lâu, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười đẹp đến cực độ mà cũng ác đến cực độ: “Tốt lắm, ngươi nói rất đúng.”
Hôn lên cánh môi đang hơi nhếch của Tô Tiểu Khuyết, linh hoạt hữu lực tách hai hàm răng hắn ra, quét qua từng chiếc răng, đầu lưỡi Tô Tiểu Khuyết bị mút đến tê dại, trong khoang miệng không còn một phân nào mà không bị tàn sát, thân thể dần nóng lên, ô ô định mở miệng, nhưng ngay cả thanh âm cũng bị ngăn lại, trong lòng không khỏi liên tục kêu khổ, Thẩm Mặc Câu cảm thấy tư vị ôm hắn cùng môi lưỡi giao hòa thật sự quá mức tinh tế mỹ hảo, cõi lòng như được đắm trong gió xuân cùng dòng nước ấm, đang trầm mê xúc động, Tô Tiểu Khuyết lại cực kỳ bấtcẩn cực kỳ phá phong cảnh, hàm răng va chạm, cắn ngay đầu lưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312421/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.