Edit: Phúc Vũ
Nhất thời im lặng, thật lâu sau Lý Thương Vũ mới hỏi: “Mặc Câu, hôm qua có phải ngươi đã sớm biết ta ở trong hòn non bộ?”
Thẩm Mặc Câu cười nói: “Tên tiểu hồ ly kia phối dược giả chết, sao có thể dễ dàng phát hiện như vậy? Ban đầu ta cũng không biết, nhưng khi nhịp tim ngươi khôi phục, liền hiểu rõ mọi chuyện.”
Lý Thương Vũ cánh môi khẽ động, muốn nói lại thôi, uống liền ba chung, mượn chung rượu che đi một tia mong chờ khẩn trương nơi đáy mắt, hỏi: “Mặc Câu, ngươi có hối hận không? Nếu ngay từ đầu biết là Tô Tiểu Khuyết giở trò, ngươi có còn khao khát muốn có hắn? Nếu ngươi không cần hắn, ta cũng sẽ không tự đả thương khí phủ… Bất luận hắn nói gì ta cũng không tin, sau đó vẫn có thể giúp ngươi luyện Nhập Bát Tinh Kinh.”
Thẩm Mặc Câu trầm ngâm một lát, khẽ cười nói: “Đương nhiên không hối hận. Thẩm Mặc Câu ta hành sự, trước giờ luôn thích gì làm nấy, tùy ý tùy tâm, bao năm qua chịu sự khống chế của Nhập Bát Tinh Kinh đã sống đến thập phần vô vị. Khó khăn lắm mới gặp được một Tô Tiểu Khuyết cực hợp tâm ý, vì hắn mà giảm thọ đi tám mười năm thì có là gì?”
Nhìn sương khói là đà trên mặt hồ, đạm đạm nói: “Hút cạn tinh khí thuần âm của các ngươi, cho dù có thể không bị Nhập Bát Tinh Kinh phản phệ, võ công từ đó thiên hạ vô địch, nhưng trong lòng vẫn trống trải cô đơn. Tiểu Khuyết trái lại giúp ta quyết đoán, hiện tại chính là thời khắc vui vẻ nhất mà ta từng có trong suốt hai mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312420/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.