Edit: Phúc Vũ  
Hôm nay Tạ Thiên Bích dẫn Tô Tiểu Khuyết đi Đông Tứ Phong, nói: “Cho ngươi xem qua nơi rèn binh khí của Xích Tôn Phong.” 
Sườn núi Đông Tứ Phong kết cấu rỗng bên trong, tạo thành một thạch động thật lớn, lại có một con suối êm đềm chảy qua, trong động bố trí hơn mười lò đồng và giá sắt, khoảng một trăm thợ rèn xích lõa nửa thân trên, lộ ra da thịt màu đồng rắn chắc, vùi đầu quai búa rèn binh khí, có người tiến vào cũng không ngẩng lên, càng không liếc mắt hay hành lễ, toàn bộ tinh lực đều tập trung vào búa sắt và khuôn đúc trong tay. Mồ hôi rơi trên lưỡi búa đỏ thẫm, phát ra tiếng xèo xèo, ngay sau đó khói trắng lượn lờ bốc lên. 
Hai người đi vào sâu trong thạch động, đẩy cửa đá, thấy trong thạch thất toàn là binh khí, cung tên chiếm đa số, Tô Tiểu Khuyết không khỏi lấy làm lạ, hỏi: “Giang hồ chém giết, đa phần là đao kiếm, tại sao lại chế tạo nhiều cung tên như vậy?” 
Tạ Thiên Bích cầm lên một cái cung có cánh cung bằng sắt, mang theo bao đựng tên, nói: “Chúng ta ra ngoài đã.” 
Rời khỏi thạch động, giương cung căng như trăng tròn, tên đi tựa sao băng, mũi tên bằng nanh sói cắm thẳng vào một thân cây cách đó mấy trăm bước, đuôi tên khẽ run, mũi tên có lẽ đã xuyên qua cả thân cây. 
Tạ Thiên Bích nói: “Ngươi dùng bất kỳ loại ám khí nào, có thể bắn xa như vậy không? Cách năm trăm bước vẫn có thể giữ được kình lực đến mức đó?” 
Tô Tiểu Khuyết lắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312401/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.