Edit: Phúc Vũ 
Mấy tháng cứ thế trôi qua, cũng không biết là bức bối hay tức giận, hôm nay Tạ Thiên Bích đã sớm rời giường, luyện đao xong, nghị sự xong liền trở về phòng, đôi mắt đỏ vằn vện tơ máu, Tô Tiểu Khuyết vừa ngủ dậy không lâu, thấy thế mừng rỡ, nói: “Gần đây ta đang khổ công nghiên cứu Thanh nang dược thư, rất có thành tựu, chút bệnh vặt này của ngươi, Tô thần y ta đây nhất định thuốc đến bệnh lui.” 
Bướng bỉnh kéo hắn ngồi xuống, bắt mạch nói: “Ngươi muốn nhanh hay muốn chậm? Sợ đắng hay sợ đau?” 
Tạ Thiên Bích thở dài: “Sao lại rắc rối như vậy? Nhanh chậm mà ngươi nói là gì? Sợ đắng với sợ đau là thế nào?” 
Tô Tiểu Khuyết nói: “Nhanh mà đau là ta châm cứu cho ngươi, chậm mà đắng là ta để ngươi ngậm dược, ngươi chỉ được chọn một.” 
Tạ Thiên Bích trầm ngâm nói: “Lát nữa ta có chuyện phải thương lượng cùng Tề đường chủ Kỳ Lân đường, có thể tạm thời không chọn không?” 
Tô Tiểu Khuyết lấy ra một túi đựng châm bằng da trâu, mở túi, vừa nhìn toàn là kim châm lóe sáng, nói: “Bởi vì lát nữa ngươi còn có việc, ta sẽ châm cứu cho ngươi! Nhắm mắt lại!” 
Không chút giảng giải, ngón tay đã hành động, rút vài cây kim châm rỗng ruột, đâm vào những huyệt vị xung quanh đôi mắt đang nhắm kia như huyệt Dương Bạch, huyệt Tinh Minh và huyệt Thừa Khấp, chậm rãi trích ra máu nóng, mới đổi sang mấy cây châm khác. Đuôi châm tẩm thêm chút dược phấn, lại dùng kim châm nhỏ nhất đâm lên đuôi châm tẩm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312400/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.