"Ân, Diệp Huyền, cũng đỡ hơn cái tên cũ của ta, nghe nó êm tai hơn...chờ chút...họ Diệp...thôi toang".
Vừa biết được hai người kia là đang bàn bạc lấy đặt tên cho hắn, cũng vừa thấy được cái họ của mình.
Hắn không khỏi hoảng hốt, cái họ "Diệp" này có cái cuộc đời lên voi xuống chó, mười đứa hết thảy chín đứa đều là sáo lộ phế vật lưu, chịu ăn mắng, ăn sỉ vả của muôn vàn người hóng hớt chuyện xung quanh.
May mắn thì cái gì thể chất đặc thù, cái gì gia thế kinh khủng nhưng ăn đắng, cái gì ngồi mát ăn bát vàng, cái gì khi không đến thế giới lạ thường,... đủ loại sáo lộ diễn ra.
Mà khi nghe đến chính cái tên của mình, tên "Huyền", hắn đã có thể nghĩ đến tương lai chỉ có cắm đầu xuống đất mà sống,
"Oe oe (kiếp này coi như chẳng còn gì để nuối tiếc nữa, đúng là lên voi xuống chó, từ học bá đứng đầu xuống làm cái gì phế vật lưu sáo lộ".
Nghe đến tiếng khóc của hắn, Diệp Hoài Niên và Lĩnh Xuân Y nghĩ đến việc hắn đói bụng.
Lĩnh Xuân Y lườm Diệp Hoài Niên một cái, ý chỉ muốn phu quân mình ra ngoài.
Nhìn đến cái lườm của Lĩnh Xuân Y, Diệp Hoài Niên không khỏi bối rối, trước kia đó là phần của hắn, nay lại có cái đứa thứ ba chen chân vào, bất lực, hắn đành phải từng bước một bước ra khỏi phòng.
Vừa đi vừa thở dài, Diệp Hoài Niên không khỏi nghĩ đến hai người trước khi có kẻ thứ ba chen chân vào từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-tien-de/3193395/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.