Từng dòng linh khí thoát ra từ những viên linh thạch mà Diệp Huyền trước đó đã lấy ra.
Thêm cả việc hắn bố trí một cái nhất phẩm tụ linh trận, coi như tăng tốc lấy chính mình hấp thụ linh khí xung quanh.
Diệp Huyền lúc này đang tại đắm chìm lấy tu luyện, hắn muốn xung kích Dẫn Khí viên mãn, chỉ có như vậy hắn mới có cơ sở để tranh đoạt danh ngạch.
Tuy danh ngạch là được Vân Hải Tông đưa xuống, nhưng mà các nhà có quyền tranh đoạt danh ngạch, phủ thành chủ không thể nghi ngờ sẽ nhúng tay phía sau màn.
Vậy nên hắn nhất thiết phải tại tranh đoạt danh ngạch phía trước lấy một cái.
Bỗng nhiên, phúc chí tâm linh, Diệp Huyền cảm thấy được một tia thời cơ.
Bám vào một tia đó, thể nội chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu tăng vọt, từng dòng chân khí bắt đầu đi qua các đoạn kinh mạch bị bế tắc trước kia.
Ầm.
Một thanh âm từ thể nổi của Diệp Huyền phát ra, xung quanh lại như ẩn như hiện hiện lên một cái mảnh đạo vận, quanh quẩn lấy thân thể hắn.
Mà hắn cũng đã cảm nhận được cái mảnh đạo vận trước kia, nhưng hắn vẫn như cũ đắm chìm vào trạng thái thăng hoa lúc này.
Nhất cử đột phá, Diệp Huyền chân chính bước vào Dẫn Khí viên mãn, thể nội pháp lực hùng hậu hơn trước rất nhiều, giờ khắc này, hắn cảm thấy bản thân có thể một đấu một với Linh Hải cảnh cường giả.
"Không được bành trướng, chỉ là cảm nhận thôi, khinh địch chắc chắn sẽ chết".
Diệp Huyền tự nhủ lấy chính mình, cảm giác chỉ là cảm giác, hắn như muốn chiến một trận với Linh Hải, vậy bắt buộc phải chuẩn bị đầy đủ át chủ bài, nếu không sẽ rơi vào vạn thế bất phục.
Ổn định lấy cảnh giới trước mắt, hắn cũng không có hủy bỏ không gian tu luyện, mà suy nghĩ xem vì sao Phương Thiền Nguyệt hư hư thực thực là Dẫn Khí hậu kỳ, nhưng vì cái gì lại lấy thân thiết đối đãi với hắn.
Phế vật lưu bị từ hôn ?, không thể, bản thân hắn cũng không phải phế vật.
Huyết mạch ẩn tàng, chí tôn cốt, chí tôn huyết sao ?, cũng không thể, ở trước mặt người ngoài, Diệp Huyền cũng không hiện lên dị tượng do Tiên Thiên Đạo Thể gây ra, nhìn như cũ chỉ là một kẻ bình thường không hơn không kém.
Cắm sừng với huynh đệ ?, lại càng không thể, một thế này hắn không có thân quen với ai đồng lứa hết, nên huynh đệ bằng hữu càng là không có lấy một ai.
"Đúng rồi, tại sao ta lại quên mất cơ chứ, nếu như những gì nghe phong phanh ở đâu đó thì vị tiền bối bên Phương Gia thọ nguyên gần hết mà thọ nguyên gia gia càng là vẫn còn hơn trăm năm, vậy nên, Phương Thiền Nguyệt thân thiết với ta bất quá là tiến gần hơn một bước đến bí mật của gia gia".
Diệp Huyền trong lúc đi dạo cũng như thường hay nghe lén những cuộc nói chuyện của người khác nên mới biết được đúng hay không Phương Gia vị tiền bối kia thọ nguyên gần hết, nên mới quyết định thông gia với Diệp Gia, từ đó ổn định lấy Phương Gia.
Mà gia gia hắn, cũng tức là Diệp Thanh Tu, bước vào Linh Hải cảnh giới khi chưa đến năm mươi tuổi, nên khi bước vào viên mãn Linh Hải lúc đó chỉ mới một trăm tuổi, tương ứng thọ mệnh của Diệp Thanh Tu còn lại hơn một trăm hai mươi năm, rất nhiều so với vị kia sắp chết sau vài chục năm.
"Vậy nên, thứ công pháp mà gia gia tu luyện chắc chắn cao hơn vị tiền bối kia, mà vị kia ngấp nghé bí mật của gia gia nên mới ra chiêu này, không biết gia gia có biết hay không, nếu biết, vậy có thể hay không đứng nhìn, hay là dang hai tay chấp nhận tính toán của kẻ thù".
Nghĩ tới những vấn đề này, Diệp Huyền cảm thấy đau đầu, trước đó hắn nghĩ bản thân đã đủ tà ác khi mà giết người cũng không chớp mắt, nay nhìn thấy mấy cái âm mưu trước mắt, Diệp Huyền nhận ra, bản thân chỉ có tính sát phạt nhưng lại thiếu tính toán.
Cường đại thì mưu kế bất quá là phù du, nhưng kẻ mạnh của có thể chết bởi tính kế dưới một con dao cùn, vậy mạnh hơn nữa mà không có đầu óc thì cũng là phế vật.
Không suy nghĩ nhiều nữa, ngay lúc trời mới tối, Diệp Huyền hạ xuống một phong thư, viết rằng hắn nửa năm tới đi lịch luyện nửa năm, nửa năm sau quay về tham dự danh ngạch chi chiến.
Viết xong, hắn lấy một số đồ cần thiết, tiện tay lấy đi một thanh kiếm nhất phẩm bình thường xem như vật phòng thân.
Một đường thẳng tiến Vạn Yêu Sơn Mạch, Diệp Huyền cũng không có quay đầu lại ngắm nhìn lấy tộc địa hay Nguyên Lộc Thành.
Với hắn, níu kéo bản thân lại một nơi nào đó chỉ khiến bản thân trì trệ không tiến mà thôi.
...
Kể từ tin tức Diệp Huyền ra ngoài lịch luyện, trên dưới Diệp Gia không ai là không biết cả.
Có người đồn là đào hôn, có người lại đồn là hắn tiểu kê vô dụng, ở lại Diệp Gia chính là nhục nhã.
Đủ loại tin đồn từ trên xuống dưới trong Diệp Gia, nhưng tin tức hắn ra ngoài lại không có lan ra bên ngoài tộc địa, nên toàn thành hầu như không ai biết đến thiếu gia Diệp Gia mất tích cả.
Mà người tinh tường nhất Diệp Huyền đi đâu lại chính là mẹ hắn, Lĩnh Xuân Y.
Lĩnh vực cảm tri của nàng bao quát cả tộc địa Diệp Gia, tự nhiên nhận thấy Diệp Huyền để lại phong thư.
"Dẫn Khí viên mãn, cũng coi như có chút sức tự vệ tại Vạn Yêu Sơn Mạch, chỉ là không biết có thể hay không gặp phải yêu thú cấp Yêu Vương".
Nàng biết, Diệp Huyền sẽ có một ngày thoát li Diệp Gia, từ bé đến lớn, Diệp Huyền hầu như chưa từng rời đi tộc địa quá năm lần.
Bỗng, một người đến, là cha của Diệp Huyền, Diệp Hoài Niên.
"Xuân Y, liệu Huyền nhi có gặp nguy hiểm hay không, ta sợ..."
"Không sao, Huyền nhi tự có tính toán của mình, chúng ta cũng không thể nhúng tay quá nhiều".
"Cũng phải, nhưng nha đầu Phương Gia kia khá là tức giận, nếu làm cô nương nhà người ta không vui, rất có thể ảnh hưởng lấy quan hệ hai nhà Phương - Diệp".
Diệp Hoài Niên vừa nói vừa thở dài, hắn không biết Diệp Huyền vì cái gì đột nhiên đi lịch luyện, lại là nửa năm.
Thấy vậy, Lĩnh Xuân Y an ủi lấy Diệp Hoài Niên.
"Không gì phải lo lắng cả".
Hai bên trò chuyện một lúc, Diệp Hoài Niên cũng đi về chỗ xử lí nghiệp vụ, có rất nhiều thứ cần hắn phải giải quyết lấy.
Ngay khi Diệp Hoài Niên vừa đi, từ trong bóng tối bước ra một bóng người đen nhánh, một thân bao phủ bởi màu đen huyền ảo, không ai có thể nhận diện được diện mạo của hắn.
"Đi theo thiếu gia, nếu Huyền nhi xảy ra chuyện, mạng của các ngươi cũng không cần nữa".
Nghe vậy, hắc y nhân chỉ đáp lại một tiếng.
"Rõ".
...
Một đường thẳng tiến, Diệp Huyền cũng đến được rìa Vạn Yêu Sơn Mạch.
Hắn cũng không xông thẳng vào mà ở bên ngoài suy xét một số thứ, từ đan dược, vũ khí cho đến bản đồ, hắn không thiếu một cái nào cả, nhưng thứ làm cho hắn cảm thấy bất an chính là cả một đường đi, luôn có người ở tại phía xa theo dõi hắn.
Diệp Huyền không biết là địch hay bạn, nhưng vì để cẩn thận, hắn dựa vào Ẩn Khí Quyết, thay đổi lấy khí tức, diện mạo, giọng nói, tăng thêm một tầng mê vụ lên tu vi.
Lượn qua lượn lại một lát, cảm giác bị theo dõi cũng không còn nữa, hắn mới chân chính bước vào Vạn Yêu Sơn Mạch.
Trước khi vào, hắn ngụy tạo lấy vô số hướng đi, ai cũng không thể dò ra được hắn đi đường nào, phương hướng ra sao.
"Nên lấy cái tên giả nhỉ, tránh đụng phải rường hợp ngoại lệ, lấy cái tên cũ vậy".
Diệp Huyền quyết định lấy một cái tên giả cho bản thân, nếu hắn chẳng may gặp phải người trong Vạn Yêu Sơn Mạch, thì đối phương sẽ không biết hắn là ai, từ đâu đến, hắn lấy lại cái tên cũ, coi như cho bản thân một cái nhắc nhở rằng chớ quên chính mình là ai.
Vương Phong, đây chính là cái tên cũ của hắn, là thứ mà hắn mong tại thế này vẫn sẽ được giữ xuống.
Nhưng vì cái cẩu hệ thống không ghi nhận cái tên tiền thế mà lại lấy tên trên đại lục này, đây có thể nói là thứ hắn đau khổ nhất.
Mất đi danh tính, mất đi chính mình thì không thể gọi là chính mình được, đây là thứ mà hắn học được từ cha hắn sau khi ông ấy biến mất không còn vết tích nào cả.
Diệp Huyền chỉ có thể chấp nhận số nhận, chỉ có thể chấp nhận lấy cuộc đời này mà không thể làm gì khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]