Chương trước
Chương sau
Diệp Huyền lấy tên Vương Phong, hành tẩu tại trong Vạn Yêu Sơn Mạch.

Trong suốt một tháng trời, hắn giết không biết bao nhiêu yêu thú, tìm được vô số linh dược trong đó, nhiều loại linh dược còn khiến hắn một phen khốn đốn khi mà lại có đến hai con yêu thú trở lên tranh giành với hắn.

Cũng có nhiều ngày hắn gặp phải tu giả khác, vì nhìn chúng đồ trên tay hắn mà sẵn sàng giết người đoạt bảo.

Diệp Huyền cũng không do sự, cũng miểu sát đối phương tại chỗ, dù sao, tất cả tu giả hắn gặp toàn là tán tu, cảnh giới bất quá chỉ mới sơ nhập Dẫn Khí hậu kỳ, không một kẻ nào có cửa với hắn cả.

Dần dần, hắn trong vô ý thức tạo thành thói quen sờ thi, cứ giết ai là sờ thi người đó.

Có tu giả mang một ít nhất phẩm pháp bảo, đủ thay thế đi thanh phàm kiếm hắn mang biên người, có tu giả thì dư giả hơn nhiều, ngoài linh phù và đan dược ra thì có ngàn năm linh dược.

Có được ngàn năm linh dược, Diệp Huyền cũng không khỏi phấn khích, hắn thiếu nhất là tài nguyên tu luyện, vậy mà lại có một con dê đủ mập cho hắn thịt.

Hôm nay, hắn vẫn như cũ đi săn giết lấy yêu thú, vừa tích trữ lương thực, vừa thử nghiệm vô số võ kỹ ghi chép lại trong Đạo Kinh.

Vì cảnh giới thấp, hắn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được thức thứ nhất của Toái Đạo Quyền, một trong những võ kỹ được ghi chép lại trong Đạo Kinh tầng một.

Một quyền vừa ra, đủ để phá hủy lấy thân thể, khí huyết, tin thần của đối phương.

Những cũng chỉ một quyền vừa ra, cũng moi móc hết toàn bộ pháp lực trong cơ thể hắn.

Đang đi loanh quanh, Diệp Huyền nghe được có động tĩnh, hắn linh giác mạnh mẽ, nên biết được động tĩnh hướng nào, là yêu thú hay người gây ra.

Hướng về phía động tĩnh phát ra, hắn phát hiện một nhóm người mặc trang phục giống nhau, đang đuổi lấy một thiếu nữ toàn thân là máu, trong tay lại như đang giữ lấy thứ gì đó.

Nhóm người kia thì la hét lấy, muốn thiếu nữ kia giao ra bảo vật, kẻ dẫn đầu thì thế như hung hăng, liên tục không ngừng phóng chiêu thức không kích tầm xa nhằm hao mòn lấy đối phương.

"Đứng lại, giao ra bảo vật, bọn ta còn có thể tha cho ngươi toàn thây".

"Đứng lại".

"Đứng lại".

"Đứng lại".

Diệp Huyền đứng tầm xa, hoàn toàn không có hứng thú nhúng tay vào vụ việc lần này, thứ hắn hứng thú là thứ mà thiếu nữ đang cầm trên tay.

Bảo vật, hắn nghe được thứ đó có thể là một món bảo vật.

Suốt cả quảng đường, ngoài chém giết yêu thú với sờ thi ra, hắn cũng chưa từng thấy kẻ nào nắm giữ lấy nhị phẩm linh bảo trở lên hay nhị phẩm dan dược trở lên.

Ẩn đi khí tức, xóa đi sự tồn tại của chính mình với xung quanh thông qua Ẩn Khí Quyết, Diệp Huyền theo dõi từ phía sau, làm ngư ông đắc lợi.

...

Truy đuổi suốt hơn mười ngày, sự kiên nhẫn của Diệp Huyền đã đến giới hạn.

Cảnh giới nhóm người kia bất quá chỉ là Dẫn Khí hậu kỳ, nam tử dẫn đầu kia theo hắn cảm nhận chỉ mới Dẫn Khí viên mãn, vẫn còn chưa củng cố cảnh giới, trong khi đó thiếu nữ kia chỉ là Dẫn Khí trung kỳ, sức lực lại có hạn, vậy mà lại có thể tránh đi truy sát trong suốt hơn mười ngày trời.

"Thái Kiếm Tông, các ngươi đừng hòng lấy được vật này".

"Truy đuổi suốt mười ngày, cuối cùng cũng dồn ngươi vào đường cùng".

Thiếu nữ bị dồn vào đường cùng, ép tới vào một mảnh rừng rậm rạp, chằng chịt lấy từng sợi dây leo.

Nhóm nam tử kia hoàn toàn đuối sức, ai nấy cũng thở dốc, suốt nhiều ngày truy đuổi không ngừng nghỉ khiến cho tinh thần bọn hắn giảm sút đi rất là nhiều.

Nhưng nghĩ đến cuối cùng cũng có thể đoạt được bảo vật đến tay, không kẻ nào là không nổi lên lòng tham cả.

"Giao ra đây, bọn ta còn có thể cho ngươi toàn thây, nếu không đừng trách đao kiếm vô tình".

Một tên trong nhóm truy đuổi lên tiếng, vừa nói hắn vừa đặt tay tại kiếm bên hông.

Dù vậy, thiếu nữ cũng không chấp nhận giao ra bảo vật.

Vì nhiều ngày truy đuổi, hai bên tinh thần ý chí vốn đã đến cực hạn, cũng không có nói quá nhiều, trực tiếp động thủ.

Mà Diệp Huyền ở một bên vẫn như cũ không có nhúng tay vào trong đó.

Với hắn, khái niệm anh hùng cứu mỹ nhân là vô nghĩa, nhân tâm khó dò, ta cứu họ, họ đâm ta một nhát, hắn cũng không ngốc đến mức đi hi sinh mạng sống vì người khác.

...

Đại chiến một hồi, dựa vào đông đảo linh phù với đan dược, thiếu nữ cũng giết hơn một nửa nhóm người, cũng theo đó vết thương trên người cũng nặng dần hơn.

Còn lại một nửa thành viên, nhóm đệ tử Thái Kiếm Tông cảm đành chỉ dùng áp đáy hòm, trực tiếp vận dụng kiếm hoàn được phát trước đó trong tông môn.

"Kiếm hoàn, bạo".

Tế ra kiếm hoàn, trong nháy mắt, Diệp Huyền cảm nhận được một khí tức sắc bén từ trong viên ngọc kia bay ra.

Khí tức kiếm khí kia quá sắc bén, thiếu nữ cũng không thể phòng hộ hoàn toàn, một tia kiếm khí trong đó vô ý xâm nhập vào cơ thể thiếu nữ,

"Hừ".

Một giọng nói hừ lạnh vang lên, từ trong thể nội của thiếu nữ, nhất đạo sức mạnh xuất hiện, một hư ảnh hiện lên.

Một hư ảnh lão giả tiên phong đạo cốt, con mắt âm trầm, râu tóc trắng xóa, liếc nhìn lấy đạo kiếm khí kia, một tay trực tiếp xóa đi đừng đạo kiếm khí phát ra từ những viên ngọc kia.

Hư ảnh ngắm nhìn xung quanh, ghi nhớ hết toàn bộ khí tức hiện hữu xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra được khí tức của Diệp Huyền ở gần đó.

Tự nhiên, Diệp Huyền cũng nhận ra được hư ảnh kia vừa ghi nhớ vừa quét mắt xung quanh hết thảy, tuy hắn đã thu liễm khí tức đến mức tối đa, nhưng hắn sợ đến đối phương có thể nhìn ra được thủ đoạn của hắn.

Từ lúc hắn thủ đoạn không giấu được mẫu thân hắn, Diệp Huyền cảm thấy vô số thủ đoạn bản thân bày ra hoặc là chưa đủ, hoặc là quá yếu.

Vậy nên trong suốt quá trình lịch luyện, hắn luôn hoàn thiện lấy từng thủ đoạn của mình, bắt đầu từ Ẩn Khí Quyết, hắn tăng lên nhất tầng mê vụ, ẩn tu vi đi hai lần, thay đổi khí tức hai lần, trang phục càng là thay đổi một bộ khác.

Qua một lúc lâu, nhận thấy không có khí tức lạ nào xung quanh, lão giả kia hướng một chưởng, giết hết toàn bộ đệ tử Thái Kiếm Tông còn lại.

Chưa kịp lên tiếng xin tha mạng, toàn bộ đệ tử của lại của Thái Kiếm Tông đã truy đuổi thiếu nữ hơn mười ngày chết không kịp nói lời cuối cùng.

Sau khi xuất thủ, hư ảnh cũng tiêu tán đi, thiếu nữ cũng hành lễ cung kính đối với hư ảnh đó.

"Đa tạ sư tôn xuất thủ".

Vừa thở dốc vừa hành lễ cho đến khi hư ảnh hoàn toàn tan biến, thiếu nữ biết bản thân lần này nếu không quay về tông môn sớm nhất có thể, rất có khả năng nàng sẽ lạnh ngay tại nơi rừng không mông quạnh này.

Vừa dùng đan dược trị thương, vừa điều tức, thiếu nữ cũng không có tò mò nhìn xem trong hộp là thứ gì, nàng chỉ biết cần phải mang nó về tông môn, giao cho sư tôn nàng xử lí lấy.

Diệp Huyền đợi một lúc, chắc chắn rằng hư ảnh hoàn toàn biến mất, hắn mới quyết định xuất hiện.

Tuy thủ đoạn bảo mệnh nhiều, nhưng nếu cần thiết, hắn sẵn sàng chơi liều kéo đối phương vào phía dưới thiên kiếp, hố địch nhân một vố, đây cũng là một cái ưa thích của hắn đối với địch nhân.

"Ai".

Phát giác đến Diệp Huyền khí tức, thiếu nữ thủ thế, tùy thời bước vào trạng thái chiến đấu.

Diệp Huyền bước ra, nhìn thẳng vào thiếu nữ, trong mắt hắn không mảy may có một tia ba động nào cả.

Thiếu nữ thấy vậy, chỉ mũi kiếm về phía Diệp Huyền nói trong vẻ nghi hoặc cũng như mang một tia uy hiếp.

"Ngươi là ai ?".

Diệp Huyền cũng không có lập tức trả lời, mà là quan trắc lấy thiếu nữ, hắn cũng đang phòng bị lấy có thể hay không lại có một cái hư ảnh hiện lên, mạt sát hắn tại chỗ.

Đợi một lúc lâu nhưng không nhận đến Diệp Huyền trả lời, thiếu nữ càng là mất kiên nhẫn, cũng không nói nhiều, trực tiếp xông lên định giết lấy Diệp Huyền.

Nàng không biết vì sao Diệp Huyền có thể tránh khỏi dò xét của sư tôn, nhưng nếu người trước mắt có thể tránh né rõ ràng, vậy chứng tỏ cũng không phải tán tu sơn dã, cũng rất có thể đôi phương đến từ Thái Kiếm Tông hoặc đến từ thế lực đối phó Vân Hải Tông.

Đúng vậy, nàng đến từ Vân Hải Tông, đang trên đường hồi tông, giao một món đồ cho sư tôn nhưng nửa đường gặp phải sự vây giết của Thái Kiếm Tông, nên nàng đành phải chạy trốn, cuối cùng lại chạy đến Vạn Yêu Sơn Mạch.

Diệp Huyền vừa né kiếm, vừa đánh giá lấy, hắn cảm thấy không biết nên nói như thế nào đối với thiếu nữ trước mắt, hắn không có kinh nghiệm đối phó khác giới nên đối với Phương Thiền Nguyệt trước đó, hắn cũng chưa từng nói quá nhiều đối với đối phương.

Vừa né vừa suy nghĩ, Diệp Huyền hướng ra xa một đoạn, bắt đầu báo danh tính chính mình.

"Cô nương, thứ lỗi cho tại hạ lúc nãy, tại hạ tên Vương Phong, cũng không phải là cái gì người Thái Kiếm Tông, chỉ là tu giả đi ngang qua đây".

Vừa nói, Diệp Huyền vừa theo dõi lấy thái độ tiếp theo của thiếu nữ trước mắt.

Thiếu nữ nghe vậy, trong lòng nghi hoặc càng lớn, đối phương không phải đến từ Thái Kiếm Tông, nhưng cũng có thể chắc chắn đối phương đã đi theo ít nhất cũng gần mười ngày, nếu không phải sư tôn hhuw ảnh xuất hiện, rất có thể đối phương cũng nghĩ chạy ra.

"Ngươi nói ngươi không phải là người Thái Kiếm Tông, vậy ngươi có bằng chứng gi chứng minh bản thân".

"Cái này..."

Diệp Huyền cũng không có phương thức chức minh hắn không phải người Thái Kiếm Tông gì gì đó, hắn cũng không thể nói hắn danh tính thật hay gì khác.

"Cô nương, cái này tại hạ cũng không có cách chứng minh bản thân mình nhưng tại hạ có thể cam đoan, tạ hạ không có ý định thù địch."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.