Cánh tay phá toái, máy chảy đầm đìa, Đinh Ngũ cố gắng cầm máu trong sự sợ hãi.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Diệp Bình, nét mặt sợ hãi, mồ hôi đầm đìa, thanh âm từ Diệp Bình vang vảng bên tai không ngừng.
Đứng trước mặt hắn hiện tại đã không còn là thân ảnh nhỏ bé nữa mà là một tôn cự đại nhân hình.
Ánh mắt thân ảnh này nhìn xuống Đinh Ngũ.
Một ánh mắt thôi, toàn thân Đinh Ngũ như mềm nhũn ra, cả linh hồn run rẫy không ngừng.
Miếng cốt tại thể nội Đinh Ngũ bắt đầu xuất hiện từng đoạn vết nứt, ẩn ẩn như muốn phá toái.
Một ánh mắt, Diệp Bình vận dụng bất quá chỉ là đến từ uy áp linh hồn thôi.
Linh hồn của Tuế Phàm đại năng giả không phải là thứ mà ý chí tàn khuyết đến từ miếng cốt hay linh hồn của Đinh Ngũ có thể chống lại.
Mà bất quá Diệp Bình vận dụng chỉ là một phần vạn chi nhất, nhưng điều này cũng đủ để trấn áp Đinh Ngũ hiện tại.
Bước đi từng bước một, Diệp Bình xuất đại thủ, trên đó xuất hiện huyết sắc chi khí một lần nữa, tóm lấy đỉnh đầu Đinh Ngũ.
"Ngươi muốn làm gì ?"
Đinh Ngũ vừa giãy giụa vừa la hét trong đau đớn.
Cánh tay còn lại của hắn cố gắng gỡ lấy bàn tay của Diệp Bình đang tóm lấy đỉnh đầu của hắn.
Vừa giãy giụa trong đau đớn, Đinh Ngũ cố gắng vận chuyển lấy chân khí của chính mình, kèm thêm uy áp đến từ miếng cốt tại thể nội.
Nhưng tất cả đều vô dụng.
Ý thức hắn từ từ vấn diệt, con mắt bắt đầu khép dần.
"Vẫn a, sâu kiến."
Diệp Bình nhàn nhạt lên tiếng, cầm trong tay lấy một giọt tinh huyết óng ánh cùng mảnh cốt tàn phá trong lòng bàn tay.
Giọt tinh huyết bên trong như có hổ khiếu, liên tục gào thét, mong muốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn nhưng vô dụng.
Trên mặt đất, Đinh Ngũ thân thể bắt đầu khô héo, từ chân khí, tinh huyết, tất cả đều bị Diệp Bình rút ra không còn một mống.
Thu lại tinh huyết cùng mảnh cốt, Diệp Bình tìm một chỗ kín đáo gần đó, vận dụng trận pháp lệnh bài trước đó luyện chế, giăng kết vô số trận pháp xung quanh.
Khi tất cả đều hoàn tất, Diệp Bình lấy ra giọt tinh huyết trước, bóc tách tạp chất từ trong đó ra.
Trãi qua một canh giờ, toàn bộ tạp chất đều bị bóc tách, để lại một giọt tinh huyết gần như chạm đến bạch sắc.
Diệp Bình đưa giọt tinh huyết vào mi tâm, dẫn dắt giọt tinh huyết ấy vào trong Chân Vũ Mãnh Quyết, mở ra nửa phần công pháp.
Ngay khi giọt tinh huyết chạm vào quyển công pháp, một trận chấn động ngay tại trong não hải của hắn.
Ầm.
Chấn động vừa ra, Chân Vũ Mãnh Quyết như thoát thai đồng dạng, từ một cuốn công pháp xám xịt, ngay thành bạch sắc hình dáng.
Tại Chân Vũ Mãnh Quyết thay đổi, mọi loại đại giới trước đó mà Diệp Bình vận dụng, bao quát cả Hoang Thú Biến xem như biến mất.
Cả cơ thể hắn lúc này được bao phủ bởi từng sợi bạch khí, mỗi một sợi bạch khí xông phá từng tầng thớ thịt của hắn.
Tại sự phá hủy của bạch khí, theo sau đó là sự hồi phục cực nhanh đến từ đặc tính của Chân Vũ Mãnh Quyết.
Theo đó, một dòng khí ấm chảy xuống đan điền của Diệp Bình, xông phá lấy bích chướng cảnh giới của hắn.
Nguyên bản từ cảnh giới Dẫn Khí tứ trọng hậu kỳ, Diệp Bình đột phá lên Dẫn Khí tứ trọng đỉnh phong.
Thể nội chân khí dũng mãnh, kèm thêm với sự công phá từ bạch khí, toàn thân hắn như thoát thai hoán cốt, từng tầng da thịt rắn chắc, đủ để chống lại sự tấn công đến từ Dẫn Khí ngũ trọng trở lên.
Tại lúc đột phá thành công, cũng là lúc đệ nhị khảo hạnh xem như kết thúc.
Từng lớp sương mù tán đi ngay lập tức.
Hiện ra trong Loạn Tâm Lâm chỉ còn lại chưa đến hai trăm người, khắp nơi đều là thi thể bởi loạn đấu.
Ngay khi lớp sương mù tán đi, Diệp Huyền đứng tại phi kiếm, dõng dạc nói.
"Đệ nhị khảo thí hoàn tất, tất cả những người sống sót ra khỏi Loạn Tâm Lâm, các ngươi có thời gian một tuần để ổn định lại thể lực, sau bảy ngày là đệ tam khảo thí."
Nói xong, hắn rời đi, tại trước khi đi, hắn quét mắt toàn bộ hơn hai trăm người ở dưới.
Tại lúc lướt qua Diệp Bình, hắn ngừng lại một chút.
Tâm thần hắn lúc này chấn động một cái, từ sâu xa thăm thẳm bên trong như có một điểm áp chế.
Áp chế đến từ hoang thú đối với nhân loại.
Diệp Huyền dựa vào tinh thần chi hải, mọi loại cảm giác đối với hắn đều vô cùng nhạy cảm, bao quát tất cả mọi loài đối với hắn.
"Phần chấn động này..."
Hắn lẩm bẩm một tiếng, cố gắng kiềm chế lại tâm thần của chính mình.
"Trong hơn hai tuần, Diệp Bình giết toàn bộ những kẻ có tiềm năng đối với tông môn, tại thời khắc giết Đinh Ngũ, hình ảnh như bị nhiễu đi, hoàn toàn không biết được hắn đã làm cái gì, nhưng chắc chắn một điều, thứ hắn lấy được từ trong Loạn Tâm Lâm hoặc trên người Đinh Ngũ chắc chắn không đơn giản, có thể khiến tâm thần ta chấn động, ít nhát phải trên Hóa Đan cảnh."
Diệp Huyền nghĩ thầm trong lòng, từ trên người Diệp Bình, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm, nguy hiểm đến chính tính mệnh của chính mình.
Về cao lầu, trước mắt Diệp Huyền không ai khác chính là Chung Vân.
Thi lễ một cái, hắn lên tiếng, mong muốn rời đi tông môn một thời gian.
Nghe lý do, Chung Vân cũng tạm để Diệp Huyền rời đi một đoạn thời gian ngắn, còn lại đến từ hắn quản lý.
...
Rời đi Vân Hải Tông, Diệp Huyền thay một bộ hắc y, từ không mặt cho đến khí tức thay đổi hoàn toàn.
Tin tức hắn rời đi Vân Hải Tông, ngoài Chung Vân ra thì không một ai biết được hắn rời đi.
Trong tông, Chung Vân cũng thuận thế tuyên bố Diệp Huyền bế quan tu luyện, không cho phép bất kì một ai đến quấy rối.
Tại trên đường, Diệp Huyền vừa đi vừa quan sát xung quanh mình, hắn dựa theo bản đồ trước đó do Chung Vân cho được mà tìm đường trở về Nguyên Lộc Thành.
Tại Nguyên Lộc Thành, chỉ có Diệp Gia là thứ mà hắn khó có thể bỏ qua được.
Hắn đi con đương khác với thế nhân, thế nhân tu luyện chi pháp là quyết, là công, trong khi đó hắn tu luyện là đạo kinh.
Thứ hắn tu luyện đã bao quát rất nhiều thứ, ngoài trừ luyện khí và luyện đan không có trong Tạo Hóa Nhất Đạo Kinh, những thứ còn lại đều được ghi chép rất chi là rõ ràng.
Hai loại con đường khác biệt nhau, Diệp Huyền không biết được còn có ai như hắn hay không nhưng dù cho là có, kẻ đó chắc chắn cũng không được như hắn.
Tạo Hóa Nhất Đạo Kinh của hắn là đến từ hệ thống, hệ thống cấp cho hắn đã có thể xem như là độc nhất vô nhị, dù cho người khác tu luyện như hắn thì cũng là bản không hoàn thiện kinh pháp.
Ngay tại hắn đang đi trên đường, bỗng nhiên ở đâu đó xuất hiện thanh âm giao chiến.
Tính tò mò nổi lên, Diệp Huyền lần theo thanh âm giao chiến, trước mắt hắn là một đoàn đội.
Đoàn đội này có vẻ như là đoàn đội giao hàng, người tu vi cao nhất là Dẫn Khí cửu trọng đang giao chiến với một con yêu thú cảnh giới Dẫn Khí đỉnh phong.
Hắn tại trên cây quan sát toàn thể đoàn đội giao hàng, bao quát cả con yêu thú Dẫn Khí đỉnh phong kia.
Một nhóm người tu vi Dẫn Khí tam tứ trọng hỗ trợ lấy người tu vi Dẫn Khí cửu trọng giao chiến với con yêu thú, trong khí đó một nhóm người lại bảo vệ cỗ xe giao hàng.
Phóng xuất ra tinh thần lực, Diệp Huyền cảm nhận được trong cỗ xe giao hàng kia hai người ngồi trong xe.
Một người tu vi tại Dẫn Khí ngũ trọng, người còn lại là Linh Hải cảnh nhị trọng.
"Nhị trọng Linh Hải cảnh ngồi trong xe không dám nhảy ra chiến, chắc là thiên kim nhà ai thích dẫn đoàn xe rồi, cái này cũng chảng có gì lạ cả."
Diệp Huyền nhếch mép cười khẩy một cái, tiếp tục ngồi quan sát đoàn người chiến đấu.
Ở dưới, hai bên qua lại giao chiến được một lúc, cuối cùng đám người kia mới có thể chém giết được con yêu thú.
Cả đoàn uể oải, mệt mỏi không ngừng, chỉnh lí lại hoàng hóa ở trên xe.
Diệp Huyền đang định rời đi thì đột nhiên, một bàn tay hiện ra, định tóm cổ hắn từ đừng nhau.
Cảm nhận được có người từ đằng sau, hắn rút kiếm từ trong túi trữ vật ra, chém một kiếm về phía bàn tay kia.
Kiếm khí cùng đại thủ xung kích lẫn nhau, rung chấn lan ra xung quanh.
Diệp Huyền chịu đến rung chấn, cả cơ thể từ trên cây rớt xuống.
Đại thủ kia bị Diệp Huyền một kiếm chém qua, từng giọt máu chảy xuống.
Từ trong bóng tối đi ra một thân ảnh già nua, hắn đưa bàn tay bị Diệp Huyền chém trước đó nhìn qua một lượt.
Từ lòng bàn tay của hắn, kiếm khí liên tục xuyên qua lớp da bàn tay của hắn, cố gắng phá hủy lấy bàn tay của hắn.
Lão giả nhạc nhiên vô cùng, cố gắng tán đi kiếm khí do Diệp Huyền để lại nhưng vô dụng.
"Thú vị kiếm khí."
Hắn thanh âm khàn khàn lên tiếng, cặp mắt nhìn xuống Diệp Huyền ở dưới mặt đất.
Lúc Diệp Huyền rớt từ trên tán cây xuống, đoàn đội kia cũng ngay lập tức vào thế thủ.
Tên dẫn đầu, người mang tu vi Dẫn Khí cửu trọng rứt ra đại đao, đề phòng lấy Diệp Huyền ở xa.
Diệp Huyền đứng lên, thi lễ về phía trên tán cây, nói.
"Mong tiền bối thứ lỗi, vãn bối chỉ là đi ngang qua đây, đang trên đường về Nguyên Lộc Thành, cử chỉ trước đó mong tiền bối thứ lỗi."
Lão giả từ trên tán cây đáp xuống, một ánh mắt như nhìn xuyên thấu toàn bộ thân thể Diệp Huyền.
Linh Hải nhất trọng, niên linh bất quá mười lăm, trong mắt lão giả, toàn bộ thân thể từ trên xuống dưới của Diệp Huyền đều bị hắn nhìn không sót một thứ.
"Nguyên Lộc Thành, ngươi là người Nguyên Lộc Thành ?"
"Đúng, vãn bối là người Nguyên Lộc Thành, Diệp Gia tử đệ."
Vừa nói, Diệp Huyền tán đi lớp dịch dung, để lộ ra khuôn mặt thật của chính mình.
Trước đó hắn chém ra một kiếm, tại một kiếm đó, hắn thấy được một góc cảnh giới của lão giả trước mắt.
Ít nhất cũng trên Hóa Đan sơ kỳ, một chém kia Diệp Huyền như chém vào thạch thiết vậy, quá mức nặng.
"Khung lão, nếu vị đây là người Nguyên Lộc Thành, vậy kêu hắn dẫn đường a."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]