Chương trước
Chương sau
Gặp phải đoàn giao hàng, Diệp Huyền dưới sự ép buộc của Khung lão, hắn đành phải dẫn toàn bộ đoàn đội đi đến Nguyên Lộc Thành.

Trên đường đi, thiếu nữ tại trong xe liên tục hỏi hắn đủ thứ chuyện.

Diệp Huyền cũng tự nhiên trả lời những gì mà hắn biết dược, thêm cả hắn cũng kể một vài thứ của tiền thế tại địa cầu.

Thông qua hỏi chuyện, hắn cũng biết được thiếu nữ này danh tự, Lương Hương Nhi.

Ngoài ra, từ những gì Lương Hương Nhi hỏi hắn, hắn cũng có thể đoán được Lương Hương Nhi là kiểu ra sao.

Con cháu gia tộc nào đó hoặc thế lực nào đó đi theo đoàn đội giao hàng.

Người hộ đạo càng là một lão giả Hóa Đan cảnh đại tu giả.

"Nếu cùng tiểu nha đầu này kết một thiện duyên, ít nhất cũng có thể thông qua thế lực đằng sau lưng nàng tìm hiểu về Lĩnh Gia tại Đông Vực."

Diệp Huyền nghĩ thầm trong lòng lấy.

Dù sao, từ những gì mà ngọc bội mà mẫu thân để lại, hắn biết được từ Nam Vực tiến về Đông Vực quá mức xa xôi.

Muốn qua Đông Vực, hắn cần phải vượt qua Vô Tận Hải, nhưng với cảnh giới của hắn hiện tại thì đi đến Đông Vực bất quá chỉ là người si nói mộng thôi.

Dưới sự dẫn đường của Diệp Huyền, sau hai ngày trôi qua, cuối cùng đoàn đội mới đến được Nguyên Lộc Thành.

Đứng từ xa, Diệp Huyền nhìn về phái Nguyên Lộc Thành, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên một cỗ không hiểu xúc động.

Cảm nhận được cỗ xúc động này, Diệp Huyền đè nén nó xuống, vận chuyển lấy Thanh Minh Tâm Pháp, thanh minh lấy chính mình tâm thần.

Như đã bước vào tu luyện chi đạo, những loại cảm xúc cần bỏ qua một bên, như vậy con đường phía trước mới có thể đối đầu được.

Dẫn đoàn đội đi đến cồng thành, một người trong đó tiến về phái lính gác thành, đưa ra lệnh bài chứng minh thân phận.

Linh gác thành tiếp nhận lấy lệnh bài, sau một lúc kiểm tra, hắn lên tiếng.

"Tụ Bảo Các chi nhân, có thể tiến vào, nhưng hắn thì phải ở lại."

Lính gác thành vừa nói vừa chỉ về phía Diệp Huyền.

Lương Hương Nhi nghe vậy, ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Huyền.

Trước đó Diệp Huyền nói hắn là người Nguyên Lộc Thành, vậy nhưng lính gác thành lại không nhận ra hắn, kỳ lạ a.

Tất cả đoàn đội chi nhân cũng nghe được lính gác thành nói vậy, ánh mắt càng cảnh giác hơn Diệp Huyền.

Tuy Diệp Huyền có công dẫn bọn hắn đường đi đến Nguyên Lộc Thành, nhưng không đồng nghĩa với việc bọn hắn tin tưởng Diệp Huyền.

Dù sao, bèo nước gặp nhau, tuy vẻ ngoài Diệp Huyền không mấy khả nghi lẫn ác ý, nhưng cũng không phải không có ngoại lệ.

Diệp Huyền nhìn đến ánh mắt xung quanh, hắn cười trừ một cái.

"Cũng đúng a, dù sao nhân tâm khó dò, dù cho thể hiện thiện ý, nhưng không có nghĩa rằng ngươi liền tin người kia là người tốt."

Hắn nghĩ thầm trong lòng, từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài, trên đó ghi hai chữ Diệp Gia.

"Vị huynh đệ này, đây là Diệp Gia lệnh bài, như vị huynh đệ đây không tin, có thể cầm lệnh bài này đến Diệp Gia để xác nhận, ta có thể đợi ở đây."

Lính gác thành nhận lấy lệnh bài, nhíu mày một cái.

Hắn tự nhiên nhận ra đây là Diệp Gia lệnh bài.

Như trước kia, kiểm tra Diệp Gia lệnh bài cần lấy người trong Diệp Gia xác nhận thì mới dám cho người vào ra thành.

Nhưng đó là trước kia, hiện tại Diệp Gia đã không còn là Diệp Gia trước kia nữa.

Diệp Gia hiện tại có thể nói nắm giữ lấy rất lớn danh tiếng cũng như rất nhiều sản nghiệp tại trong thành.

Từ những gì Diệp Gia có hiện tại đã ẩn ẩn như có ngang hàng với phủ thành chủ.

Cũng có tin đồn trước đó Diệp Gia gia chủ xoay người thành Linh Hải cảnh tu giả, cảnh giới càng là cao hơn Cơ thành chủ một tiểu cảnh, nên từ phủ thành chủ truyền xuống tin.

Như gặp phải Diệp Gia chi nhân, tận lực không được đắc tội.

Mà ngay hiện tại đây, trước mặt hắn đây, một Diệp Gia chi nhân.

Như hắn không cho vào, khăng khăng phải xác nhận cho bằng được, vậy kết cục hắn không gì khác chính là mất chức, thậm chí là mất mạng.

Nhưng nếu tấm lệnh bài này là giả, vậy hắn cũng không cần phải cố kị làm gì cả.

Đứng trước mặt hắn có hai lựa chọn, một là khăng khăng giữ ngoài để mất chức mất mạng, hay cho qua, để rồi kết cục lại không hướng về phía hắn.

Tâm trí lính gác thành lúc này đây hoảng loạn vô cùng.

Diệp Huyền đứng ở đó cũng cảm nhận được tâm trí của lính gác thành lúc này vô cùng hoảng loạn, đành nói.

"Ai, ngươi cứ làm theo quy tắc đi, tiện tay đem lá thư này đến Diệp Gia giúp ta."

Từ trong người, hắn lấy ra một phong thư đưa cho lính gác thành.

Phong thứ đó không gì khác là gửi cho phụ thân hắn, thông báo hắn về nhà một chuyến, tiện thể cần làm một số việc nhất định, còn lại hắn sẽ mặt thẳng mặt nói sau.

Tiếp nhận phong thư, lính gác nhanh chóng lên đường đến Diệp Gia.

Tại cửa Diệp Gia chi địa, hai tên tử đệ Dẫn Khí tam trọng canh gác tại đấy.

kể từ khi Diệp Gia xoay mình, từ tử đệ mạch nhánh cho đến tử đệ dòng chính đều được phân nhiều tài nguyên hơn trước.

Nguyên bản tử đệ canh gác cửa Diệp Gia trước kia bất quá chỉ là Dẫn Khí nhất nhị trọng nay được đổi thành Dẫn Khí tam trọng trở lên.

Tên lính gác thành đi đến trước của Diệp Gia, hai tên tử đệ gác cửa nhận thấy có kẻ lạ đi đến, liền hét lớn.

"Diệp Gia chi địa, chớ đến gần."

"Hai vị, ta là Lôi Xương, đến từ phân bộ gác thành của phủ thành chủ, ngoài thành có người nhận là Diệp Gia chi nhân, mong hai vị xác nhận giúp ta tấm lệnh bài cũng như giao bức thư này cho Diệp Gia chủ."

Lính gác thành lấy ra tấm lệnh bài cũng như bức thư giao cho hai tên tử đệ gác cửa.

Một tên tử đệ trong đó tiếp nhận tấm lệnh bài cùng lá thư, nhìn ngắm một lúc sau mới đi vào trong.

Tên tử đi kia đi qua nhiều dãy gian phòng, cuối cùng, hắn đi đến một gian điện nguy nga.

Trong đó, Diệp Hoài Niên ngồi tại gia chủ chi tọa, ở dưới là các trưởng lão đang họp lấy kế sách sau này của Diệp Gia.

Bỗng nhiên, có người bước vào chủ điện, bẩm báo.

"Báo cáo gia chủ, có người đưa lên một tấm lệnh bài cùng một lá thứ, nói rằng là đưa cho gia chủ xem."

Diệp Hoài Niên từ miệng gia nhân, tiếp nhận lấy lệnh bài cùng lá thư.

Vừa nhìn đến lệnh bài, tay hắn lúc này bắt đầu run rẩy cả lên.

Tấm lệnh bài bên trên đằng trước khắc một chữ Huyền, đằng sau lại khắc một chứ Diệp.

Lệnh bài này không phải thứ gì khác chính là lệnh bài thân phận của Diệp Huyền.

Mỗi một Diệp Gia chi nhân đều được cấp cho một tấm lệnh bài khắc họ cùng tên của người đó, tùy vào cáp bậc trong gia tộc mà chất liệu lẫn đường nét trên lệnh bài là khác nhau.

Như những hạ nhân, chấp sự, quản gia đều được cấp một tấm thanh sắc lệnh bài, mạch chính lại được cấp cho một tấm xích sắc lệnh bài, gia chủ chi mạch thì được cấp cho tử sắc lệnh bài xem như chứng minh thân phận của mình.

Cũng vì thế, lệnh bài Diệp Gia mà Diệp Huyền có chính là tử sắc lệnh bài, xem như chứng minh thân phận thiếu gia chủ trong Diệp Gia.

"Huyền nhi về nhà sao."

Diệp Hoài Niên vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hạ nhân lui đi, sau đó hắn giải tán cuộc họp gia tộc, tức tốc tiến ra cồng thành.

Ngoài cổng thành, giờ đây chỉ còn lại Diệp Huyền ở tại đó, đoàn đội Lương Hương Nhi trước đó đã vào trong thành, thực hiện nhiệm vụ của của bọn hắn.

Ngoài thành, Diệp Huyền ngồi đó, ngắm nhìn lấy Nguyên Lộc Thành cao lớn hùng vĩ, chờ đợi lấy tên lính gác thành trước đó.

Hắn cũng không vội vào thành, dù sao từ lúc rời đi Vân Hải Tông cho đến Nguyên Lộc Thành bất quá chỉ mất hắn ba ngày đi đường.

Như sử dụng phi kiếm di chuyển, đừng nói ba ngày, một ngày thôi cũng đủ rồi.

Nhưng Diệp Huyền lại không làm như vậy, như dùng phi kiếm thì quá mức chú mục, vả lại cũng dễ kéo theo thù hận, dù sao cũng không ai muốn ở trên đầu mình cứ có người bay qua bay lại.

Được một lúc, Diệp Hoài Niên cuối cùng đến cồng thành, đập vào mắt hắn là thân ảnh của Diệp Huyền.

Ngay lập tức, hắn nhanh chóng kéo lấy Diệp Huyền, đưa về Diệp Gia.

Tuy hiện giờ Diệp Gia thế lớn, đã không cần phải nhìn mặt phủ thành chủ để làm việc nhưng từ lúc hắn vào Linh Hải đỉnh phong, có khá nhiều chuyện trước kia trong mắt hắn là một mảnh hư vô nay thanh tỉnh một cách lạ thường.

Trước đo phủ thành chủ liên tục đưa tay, cố gắng vươn đến Diệp Gia chi sự, dù cho hắn có là Linh Hải đỉnh phong thì cũng không đồng nghĩa với việc phủ thành chủ liền ngừng tay.

Nhìn như án binh bất động nhưng thực chất chính là tích súc lực lượng, chờ đợi thời cơ đánh thẳng vào Diệp Gia.

"Huyền nhi, con không nên về Diệp Gia ngay lúc này, Diệp Gia nhìn như phong quang vô hạn nhưng nguy hiểm ẩn sau nó là nguy hiểm đến mức nào."

"Phụ thân bớt lo, hài nhi về đây chính là giải quyết bớt rắc rối cho Diệp Gia cũng như mong muốn phụ thân vào thời khắc mấu chốt nhất hãy dẫn toàn bộ Diệp Gia chi nhân rời khỏi Nguyên Lộc Thành."

"Ân, vì cớ gì con nói vậy, nguy hiểm không lẽ không đến từ trong thành mà đến từ bên ngoài sao ?"

Diệp Huyền cười một cái, rồi trả lời nghi vấn của Diệp Hoài Niên.

"Ngoài địch nhân trong Nguyên Lộc Thành ra thì vẫn còn Diệp Bình nữa, hiện tại theo như hài nhi quan sát, như hắn cường đại, Diệp Gia ắt diệt."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.