Nếu nói triều Thanh có một cái bát đại hồ đồng (1),thì triều đại này cũng có một cái gọi là hoa phường.
Hoa phường có ba – sáu, -chín loại, thanh lâu cùng cô nương đương nhiên cũng chia thành ba – sáu – chín loại.
Thiên Hương lâu chính là thanh lâu lớn nhất hoa phường, cũng là thanh lâu lớn nhất kinh thành. Khách ra vào Thiên Hương lâu mua vui căn bản đều làtổng tài, tổng giám đốc hay cán bộ cấp cao gì đó. Theo lời Thanh Nhã,khách đến Thiên Hương lâu mua vui hơn nửa đều công nhân viên chính phủ,thậm chí còn có hoàng thân quốc thích.
Ta rất thẳng thắn hỏi tỷ ấyxem Mộ Dung Quyết có đến đây không, tỷ ấy liền bảo trên mặt ta có mộtcon muỗi. Trên mặt có muỗi thì liên can gì, chính là, trên mặt có muỗithì cần phải đánh.
Cũng không biết con muỗi kia có đặc biệt lớn lắmhay không nhưng Lục Thanh Nhã đã dùng hết sức mà đánh, ta nhất thời bịbiến thành mắt gấu mèo. Tại sao trên mặt có muỗi mà lại đánh vào mắt tachứ? Không hiểu, thực sự không hiểu, chẳng lẽ chỉ số thông minh của tatương đối thấp vậy sao?
Lục Thanh Nhã là một hủ nữ, hơn nữa là hủ đến hết thuốc chữa.
Chúng ta mới vừa bước vào Thiên Hương lâu, tú bà lập tức bổ nhào ra nháy nháy mắt, “Đây không phải Lục lão gia sao? Mấy ngày không gặp, người ta nhớngài muốn chết đi à.” Nhìn đi, quen thân với tú bà như vậy, có thể thấyđược khách quen tới mức nào.
“Ta không phải đã tới rồi sao?” LụcThanh Nhã một thân nam trang giả vờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-thau-hoan/1616084/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.