Ánh nắng ban mai lờ mờ chiếu rọi nơi sương phòng yên tĩnh, gió nhẹ mơn man, cành liễu mảnh phất phơ trong gió.
Ta là một hủ nữ không có truy cầu gì cả, không cầu kiếm được nhiều tiềntới mức rút cả gân tay (Sở Sở: Cút, tiền của ngươi đã đủ cho ngươi đếmđến rút gân tay rồi),chỉ cầu được ngủ thẳng giấc và tỉnh dậy tự nhiênlà đủ.
Ôm chăn bông, ta ngủ đến rối tinh rối mù, nước miếng chảy ròng ròng. Thanh âm dễ nghe của lũ chim chóc kêu gào khẽ lọt vào phòngta, đánh thức kẻ đang nằm ngủ trên giường, chính là ta.
Trở mình mộtcái, ta không thể nhịn được nữa, bịt hai lỗ tai lại. Con bà nó, cái lũchim chóc kia không thể yên tĩnh chút nào hay sao? Ta muốn báo thù, báothù cái lũ chim chóc đang quấy rối giấc ngủ của ta. Sau khi rời giường,chuyện đầu tiên ta làm chính là đem chúng nó ra luyện bắn súng, sau đólàm thành món thịt chim kho tàu bỏ vào trong bụng.
“Tiểu thư, đến lúc dậy rồi.” Một giọng nói mềm mại truyền đến tai ta, tiếp theo là tiếng mở cửa.
“Ừ.” Ta mơ mơ màng màng ngáy ngủ, sau đó lại tiếp tục trở lại đánh cờ với Chu Công.
“Tiểu thư, lão gia phu nhân đang chờ ngài dùng thiện.” Thanh âm mềm mại kia lại mang theo mấy phần thở dài bất đắc dĩ.
Than vãn cái gì chứ, không phải chỉ muốn ngủ một chút thôi sao? Ta không tới thì không ăn à?
Lão gia? Phu nhân? Dùng thiện? Xưng hô của triều đại nào thế này? Ta hơigiật mình một chút, bao nhiêu buồn ngủ, tự dưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-thau-hoan/1616083/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.