Ta biết có lẽ mình gầy đi một chút, nhưng bọn hắn nhất định là gầy đi rất nhiều.
Ta rất áy náy, mong bọn hắn yên tâm lại. Vì vậy ngày thứ hai, ta liền đến hoa viên bệnh viện đi dạo một chút.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, ta nghĩ mình gần như bị chiếu đến tàn. Nhưng xoay người thấy bọn họ bởi vì ta nguyện ý đi ra bên ngoài mà tỏ ra vô cùng vui vẻ, vì vậy ta chỉ có thể tiếp tục đi.
Ta ở hoa viên dạo một vòng tròn, sau đó nói với bọn họ ta ở chỗ này ngồi một chút sẽ trở về phòng bệnh, muốn bọn họ đi về nghỉ trước. Bọn họ lập tức đáp ứng.
Lúc nhìn bọn họ đi xa, ta mới tỏ vẻ khó chịu ra bên ngoài. Ta giống như một u linh chỉ xuất hiện ban ngày nhẹ bẫng trở về phòng, lúc đi qua hành lang tầng một nghe thấy bên trong phòng bệnh truyền tới một âm thanh quen thuộc.
“Cút ngay, ta không cần người chăm sóc! Ngươi cút ngay cho ta!!”
Một trận binh binh lách cách đồ vật rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng khuyên bảo của hộ sĩ vang lên, “Phương tiên sinh, ngươi không nên như vậy, ngươi như vậy chúng ta rất khó giúp đỡ.”
“Ta không cần các ngươi giúp, các ngươi cút cho ta!”
Sau đó lại một trận tiếng vang do ném đồ vật, hộ sĩ bị đẩy ra. Vẻ mặt thập phần bất đắc dĩ.
Ta bay qua, hỏi, “Người ở bên trong tên gọi là gì?”
Hộ sĩ nhìn bệnh án, trả lời, “Phương Tuyển Quang. Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-nang-huu-da-thieu-tinh/2170715/chuong-30-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.