[.........]
Màn đêm nhộn nhịp rộn vẻ xa hoa, vồn vã, người người dòng dòng đi qua đi lại. Khung cảnh quen thuộc tưởng chừng đã thấm đẫm vào tâm trí Diệp Tử nhưng lại lạ lẫm do đã lâu rồi cậu chưa nhìn lại cảnh nhộn nhịp này. Tuy thể xác hoà với làn không khí ấy nhưng tâm hồn cậu vẫn cô đơn vô ngần. Nhìn cảnh những gia đình hạnh phúc cùng nhau đi chơi, có cha có mẹ cùng cười đùa với những đứa con thơ mà lòng Diệp Tử chợt nhẹ quặn lên từng cơn, có lẽ âm thanh xáo động làm chậm dần vận tốc của từng cơn đau.
Thấy Diệp Tử lại đăm chiêu, đôi mắt lại có chút thơ thẫn như lúc sáng, Trịnh Hoằng chậm dừng xe lại, lay lay nhẹ vai cậu, đôi mắt anh có đôi phần lo lắng:
- Diệp Tử à, cậu ổn không? Thấy mệt ở đâu sao?
Cậu giật mình, quay sang nhìn anh rồi khẽ nói:
- Cháu không sao, chỉ là...lâu rồi cháu mới xuống phố thôi ạ
Tông giọng Diệp Tử vẫn thế, vẫn nhỏ nhẹ, sự nhỏ nhẹ xuất phát từ mệt mỏi sâu bên trong. Diệp Tử dời ánh nhìn đi chỗ khác, chậm chậm gạt tay anh ra. Thấy cậu có ý tránh ánh mắt mình, Trịnh Hoằng cũng hiểu rồi lái tiếp, họ dừng lại tại một nhà hàng sang trọng. Diệp Tử thấy vậy mà bất ngờ quay sang hỏi anh:
- Chú ơi....mình...nhất thiết phải vào đây ạ?
" Tôi đặt bàn lúc trưa, sao vậy? Cậu không muốn vào sao?"
Diệp Tử có phần e ngại không dám đi vào vì chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chieu-dieu-dai-han/2915285/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.