[........]
" Mày thằng con hoang, cút!!!! "
" Đồ mồ côi cha, haha "
" Nghèo rách mồng tơi như mày cũng bày đặt đi học sao??"
" Nó là của tao, loại chửa hoang như mẹ mày thì làm gì có của trong tay chứ"
" Rồi mày cũng sẽ trở thành một con đ* giống mẹ mày thôi"
Từng tiếng mắng nhiếc chửi rủa của những người chà đạp Diệp Tử liên tục liên tục hiện lên trong giấc mơ của cậu, họ trì chiết, chỉ thẳng mặt cậu, hết đánh lại sỉ nhục hiện lên rõ từng nét một. Diệp Tử sợ hãi, lắc đầu trong mơ hồ hai bên thái dương vã mồ hôi hột mà quẫy đạp, môi cậu không ngừng lắp bắp:
- Đừng.....né tôi ra...đừng...đừng chửi nữa...
Trịnh Hoằng mở mắt nhìn sang thấy cậu gặp ác mộng không ngừng nài nỉ, anh liền cúi xuống vịn chặt bờ vai cậu:
- Diệp Tử, là tôi đây, cậu sao vậy?
Diệp Tử bị tác động lực mà hoảng càng hoảng, mắt cậu vẫn nhắm tịt nhưng tay chân đạp càng mạnh hơn. Nếp nhăn nối đôi lông mày xích lại gần hơn nữa, Diệp Tử bật khóc, nước mắt cậu hai hàng nóng nổi chảy xuống nơi khoé mi:
- Mẹ...mẹ..có sao không...? Đừng bỏ con....con sợ...sợ lắm mẹ ơi!!!
Nghe xong câu nói ấy Trịnh Hoằng lòng như thắt lại mà tiến tới ôm chặt cậu thiếu niên, một bên tay xoa xoa tóc cậu, tay còn lại vuốt ve dọc theo sóng lưng không ngừng vỗ về Diệp Tử:
- Có tôi đây, không ai hại cậu đâu. Tôi đây..... tôi đây....
Như cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chieu-dieu-dai-han/2915284/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.