[.......]
Từ khi lên đại học, Diệp Tử như trở lại quỹ đạo cũ của mình, chỉ có điều không có sự hiện diện của mẹ, của bà và những người căm ghét cậu. Diệp Tử hết học lại làm, từ phục vụ cho đến thu ngân bất cứ công việc nào cần nhân công cậu đều làm hết. Hầu như Diệp Tử không có thời gian thảnh thơi, có tiết trống giữa các buổi học cậu cũng tranh thủ làm việc trên web, trên máy tính. Một phần vì cậu cần tiền để trang trải cuộc sống, phần còn lại........Suốt một năm đầu khó khăn lắm, tuy bề chìm nổi của cuộc sống nhồi nắn cậu thành đủ hình dạng nhưng cậu đã vốn chai dần với nó mà không đau buồn là bao nhưng cái khiến cậu ray rứt mãi lại là hình bóng của anh. Cái nghề phục vụ khác gì dâu trăm họ, vốn cậu đã hiền thêm nghĩa vụ phải chiều khách thì đôi lần cũng nhận quả đắng từ những vị " thượng đế " quá quắc mà không dám kêu than, tối về mới dám uất ức cắn răng mà khóc. Cậu không muốn, nhưng nước mắt càng chảy cậu lại càng nhớ anh hơn, anh đã từng xoa đầu cậu, khuyên cậu không nên buồn, hãy cười lên nhưng càng nén trái tim cậu càng thắt lại quằn quại hơn. Lắm lúc quá đỗi nhớ anh cậu lấy chiếc hộp của anh ra ngắm nó nhưng không mở, cậu muốn một ngày nào đó gặp lại chú thì nhất định mới được mở. Cũng có nhiều lúc cuộc sống hậu thuẫn cho cậu, bạn bè đồng nghiệp mới yêu quý cậu, gặp chuyện xui xẻo gì cũng có người giúp đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chieu-dieu-dai-han/2915252/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.