[.........]
Trịnh Hoằng chầm chậm bước từng bước vào nhà, anh đóng cửa phòng lại ngã lưng ngay trên chiếc giường êm ái. Thật êm thật thơm và cũng....thật tẻ nhạt, những lời của Vũ Phong vừa rồi không hẳn chỉ là lời đối đáp bình thường hay khuyên ngủ mà nó như một lời cảnh tỉnh anh vậy. Trịnh Hoằng như vỡ lẽ ra điều gì đó, trong khối óc anh dần dần hình thành, trái tim anh dần ban phát cho thứ cảm xúc một cái tên, một danh nghĩa: đó là tình yêu. Anh nhăn mặt khó chịu, lòng anh đau quá, tâm trí cũng rối bời. Vì sao chứ? Vì sao lại động tâm với một đứa trẻ? Là mình suy nghĩ quái đản sao? Từ bao giờ vậy? Cậu ta sẽ chán ghét mình nếu biết sự thật? Hàn loạt câu hỏi liên tục nhảy ra trong đầu anh, anh cũng rối trí lắm, những biểu cảm lời nói hành động của Diệp Tử cũng từ từ như thước phim chạy trong đầu anh. Đâu đó trong tâm can Trịnh Hoằng tin cậu sẽ không ghẻ lạnh gì anh, vì đôi mắt cậu vẫn luôn hướng về anh khi chiếc xe lăn bánh đi xa, lời nói cậu đôi chút nghẹn ngào khi thốt ra lời tạm biệt, biểu cảm tiếc nuối đó........ Trịnh Hoằng cau mày bật dậy, anh mở tủ đầu giường lấy ra vật gì đó, là một chiếc hộp, trong đó là ảnh của mẹ anh, Trịnh Hoằng cầm nó lên một cách nâng niu rồi nhìn chăm chú vào người phụ nữ trong ảnh kia mà thở dài:
- Con phải làm sao đây mẹ? Mẹ chỉ con với, con mệt quá!
Đã bao năm trôi qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chieu-dieu-dai-han/2915250/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.