“Ai nha, Đại Vương nói ta mới nhớ ra, thần y và Thái hậu vẫn chưa ăn tối.” Mấy cung nữ cười nói: “Hay là thế này, Đại Vương Vương tử và Lương công tử, Đông Phương Đường chủ dùng cơm ở Tử Vân Cung luôn đi. Càng nhiều người càng nào nhiệt hơn.”
Cái, cái gì mà náo nhiệt chứ? Có tên Độc Cô Sấu Ngọc ở đấy thì làm sao mà nuốt trôi cơm? Giang Thiên và Giang Sơn lấy lí do phải phê duyệt tấu chương mà dứt khoát cự tuyệt. Ngược lại Đông Phương Văn không có dị nghị gì cả, hắn quá rõ ràng tính cách của ái nhân mình. Nó hiện tại có lẽ là bởi vì tìm được tri kỉ mà hưng phấn đến mê muội, cho nên bây giờ nếu hắn không nhân cơ hội này liên lạc cảm tình thì mấy ngày mấy đêm tới sẽ chẳng thấy mặt nó đâu cả. Mấy ngày hôm nay sống khá là tốt, chỉ là đến tối có chút… Ông trời tha thứ cho hắn, hắn vẫn còn là thanh niên trong thời kì huyết khí phương cương, tinh lực tràn đầy a.
Cứ như vậy, mọi người mỗi người đi một ngả, Lương Dịch đương nhiên là chạy trốn theo hai con lang kia. Đừng có đùa, cậu đâu có bản lĩnh được như Đường chủ. Hơn nữa rất nhiều dấu hiệu cho thấy, hoàng cung của Thương Chi quốc trong thời gian tới sẽ nổi dậy một trận “gió thảm mưa sầu” chưa từng có. Sấu Ngọc gặp được một người ủng hộ đáng sợ như vậy là điều ngoài dự liệu của cậu. Cho nên Lương Dịch đang cẩn thận nghĩ xem mình có nên du ngoạn khảo sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chich-linh-duong-luong-chich-lang/2535737/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.