Editor: demcodon
Yến Thần Dật từ buổi sáng đến tửu lâu thì vẫn luôn bận rộn, ngay cả cơm giữa trưa cũng chưa có ăn được. Hắn không cảm thấy có gì, bận rộn còn rất vui vẻ. Chủ yếu là hôm nay kiếm nhiều tiền hơn hắn đương nhiên rất vui vẻ.
Nhưng Tư Bác lại nóng nảy, cơm giữa trưa thấy đã không có khí ôn hòa. Tư Bác vốn là ở trong phòng bếp hỗ trợ sau đó lại đi chuồng ngựa chạy về đến lôi kéo Yến Thần Dật đi, nhân tiện quay đầu trừng mắt nhìn nhìn Lưu sư phụ.
Ánh mắt kia rõ ràng ghét bỏ ông cái gì cũng không có thể làm còn phải vất vả Thần Thần nhà y, y rất là không hài lòng.
“Đừng đẩy, đừng đẩy!” Yến Thần Dật cười quay đầu kéo tay Tư Bác đẩy y ra, hít hít mũi: “Được rồi, được rồi, ta đi ăn cơm còn không được sao?”
“Đã lạnh rồi!” Tư Bác trừng mắt nhìn chung quanh cầm một hộp thức ăn đi ra ngoài: “Ta đi kêu Lưu sư phụ hâm nóng lại cho đệ ăn.”
“Không cần, không cần, không lạnh còn ấm, lại nói bây giờ thời tiết cũng ấm áp, lạnh một chút không quan trọng.” Hắn giơ tay đè tay Tư Bác lại muốn lấy đi hộp thức ăn, cười cười: “Thật mệt, vừa rồi còn không có cảm giác.”
“Đệ bệnh vừa mới khỏi, khẳng định sẽ mệt.” Y thuận tay kéo một cái ghế dựa đến đặt ở phía sau lưng Yến Thần Dật, Tư Bác ngồi trên cao hai tay đặt trên vai của hắn nhẹ nhàng xoa bóp: “Ta xoa bóp cho đệ, đệ nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chang-cong-ngoc-ve-lam-ruong/2567044/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.