Cát Nguyên run run đôi bàn tay, đứng dậy còn không vững. Chu Kì đứng một bên vội vã đỡ chủ tử.Thất thần thốt lên
-"Không thể nào....... không thể nào...... Phụ hoàng sẽ không làm vậy đâu..... Không thể.... không thể..... "
Băng Nguyệt cũng không kém gì, cô khuôn mặt trắng hồng nay đang đỏ dần.. Đôi mắt sưng húp cả lên, môi mấp máy không nên lời. Mặc Hy thẫn người, nhất thời nhếch miệng lên
-"Người mà nổi tiếng thương con nhất thiên hạ đây ư... Tấm gương cho các phụ mẫu đây ư... Hoang đường"
Rồi quỵ người xuống, Vũ Hàn đứng bên dìu Mặc Hy lại ghế ngồi
Khả An trong lòng nhói lên dằn vặt bản thân mình *Đáng lẽ ta không nên nói ra, ta sao lại vậy chứ... Nhưng Vân Nghi tỷ tỷ à, muội đã trả thù cho tỷ và Cô cô rồi. Hai người an nghỉ nhé... "
Băng Nguyệt dần lấy lại tinh thần ra lệnh
-"Vậy thì đã sao, ngươi cũng là kẻ đã sát hại phụ hoàng... Người đâu, giam ả ta vào nhà lao.. Ngày mai, đưa lên hoàng thượng định đoạt "
Đám thuộc hạ nhìn chủ tử, thấy Cát Nguyên không nói gì thì cầm hai bên tay Khả An và Tiểu Thanh đưa đi..
Tối đó, Băng Nguyệt và Mặc Hy đến nhà lao. Nở nụ cười tà mị, thiếu điều ruồi muỗi đi qua cũng đột tử..
-"Nhị tẩu, hahaha..Sao, cảm giác thế nào hahaha. Tiếng Nhị tẩu cũng êm tai đấy chứ... hahaha.. "
Băng Nguyệt cười lớn, tay vẩy nhẹ cho Tiểu Mai. Tiểu Mai gật đầu hiểu ý chủ tử, xách một xô nước đá rồi dần dần đổ lên đầu Khả An. Mặc Hy đợi Tiểu Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ai-hoang-phi/69213/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.