Phùng Nguyên trơ mắt mà nhìn cô gái một khắc trước trong ánh mắt còn ở bắn ra pháo hoa nhưng khi trở về đã biến thành bộ dáng thất hồn lạc phách, anh ta vô pháp tưởng tượng chỉ trong hai phút ngắn ngủi có thể phát sinh chuyện lớn gì.
Tống Huy Dực tựa như một cái xác biết đi, lắc lắc khuôn mặt nhỏ yên lặng mà ngồi trở lại tới. Cô bỗng nhiên ý thức được chính mình hoàn toàn sai rồi, Ngô Lạc cùng với những người đàn ông ngoắc ngoắc tay liền tới cô gặp trước kia là hoàn toàn bất đồng, cô tuy rằng khinh thường việc lấy vẻ đẹp ra dụ dỗ người khác, nhưng chỉ cần cô nghĩ,cô nghĩ mình có thể mọi việc đều thuận lợi.
Tống Huy Dực cảm thấy một loại cảm giác thật lớn thất bại, cô không nghĩ ra được trừ bỏ khuôn mặt của mình cô còn có thể lấy ra cái gì đến tay.
Phùng Nguyên lại lần nữa dâng lên bức tranh của con trai mình, nhìn người trước mặt lã chã chực khóc giống pha lê dễ vỡ giống nhau, nói chuyện đều trở nên thật cẩn thận rất nhiều: “ Cô Tống, nếu không cô nhìn nhìn lại xem?”
Tống Huy Dực khí áp có chút thấp, cô yên lặng tiếp nhận đi, đặt ở đầu gối, nghiêm túc nhìn nó.
“Tranh Nhiên đứa nhỏ này chính là có chút không quá tự tin, kỳ thật nói đến cùng cũng là chúng tôi cha mẹ không có làm tốt.” Phùng Nguyên lộ ra xấu hổ cười: “Mẹ của cháu khi cháu một tuổi liền một hai phải xuất ngoại học tiến sĩ, một học chính là đã nhiều năm, lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vu/270315/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.