Thụy Kinh là tòa thành nổi danh không thua kém gì Lạc Dương.
Ban ngày thì phồn hoa nhộn nhịp vô cùng, vào đêm rồi vẫn có không ít tần lâu sở quán đèn đuốc sáng trưng, những tay ăn chơi thâu đêm suốt sáng hoan ẩm mua vui cũng không phải số ít.
Nhưng dù náo nhiệt đến thế nào, theo màn đêm bắt đầu đen dần, tòa đại thành này vẫn dần dần bị sự yên lặng bao trùm. Chẳng biết từ lúc nào những đám mây hiện trên bầu trời đêm che đi trăng sao vốn đã ảm đạm.
Đinh Bân nhìn sắc trời, nói với nam tử trẻ tuổi bên cạnh:
– Cam thiếu hiệp, giờ đã sắp canh tư, ta có phải nên động thân rồi không?
Cam Tam lại đưa mắt nhìn ngoài cửa, hơi lắc đầu:
– Cổ sẽ không lỡ hẹn, đợi một chút là đến.
Đinh Bân không khỏi nhíu mày, bọn họ đã bố trí tốt người, người nhiều hay ít thì có gì khác nhau chứ?
Canh tư là thời gian bọn họ hẹn nhau cùng hành động, giờ là lúc mọi người đang ngủ say, tinh lực yếu nhất. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, nói không chừng sẽ có chút phiền phức.
Gã cũng không nhăn mày lâu lắm, chỉ qua đại khái thời gian uống chung trà, mắt Đinh Bân đột nhiên sáng ngời nhìn về phía trước:
– Đến rồi!
Quả thật có người đến đây.
Chỉ thấy trong bóng đêm lờ mờ, đốt một ánh huỳnh quang, cô đăng chập chờn, lúc mờ lúc tỏ, một người nữ tử choàng hắc sa đạp bóng đêm chầm chậm mà đến.
Tuy không thấy rõ dung nhan người nọ, thế nhưng dáng người của nàng thướt tha thùy mị vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vong/1858346/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.