Dưới chân Đông Nhạc Thái Sơn có một tòa đại thành danh gọi Đại Huyện.
Bắt đầu từ tổ đế, mỗi khi Thiên Tử đến tế thiên đều sẽ giá lâm bản huyện bằng loan giá, hoặc rầm rộ đàn tràng. Có thể nói náo nhiệt vô cùng.
Nhưng việc Phong Thiện* không phải vị đế vương nào cũng có hứng thú, cho nên Đại Huyện tuy rằng lịch sử lâu năm, quy mô cũng coi như rộng lớn nhưng lại không hưng vượng bằng các phủ huyện khác. Đến triều Đại Sở, bởi vì quốc quân mộ Phật, Đông Nhạc đế quân càng thêm không có hương khói. Hơn trăm năm qua đi, bốn phía Thái Sơn trừ Đại Huyện này thì tìm không ra nơi nào khác chịu cho người ở.
*chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất.
Nhưng lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa, dù sao cũng là đạo thống* truyền thừa ngàn năm, gần Đại Huyện này còn có một ngọn núi Bạch Loan, làm cái thành trì nho nhỏ này mang đến chút hơi người.
*chính thống đạo Nho, đạo chính thống.
Nói về lai lịch núi Bạch Loan kỳ thật cũng có chút phức tạp.
Chưởng môn đầu tiên nhậm chức nó – tức Viễn Du Tử – chính là đệ tử nhập thất chính tông Đông Nhạc phái Thái Sơn, nhưng Đông Nhạc phái là quốc giáo tiền triều, trong cuộc chiến thay vua đổi chúa náo đến tông môn bị hủy. Vì giữ gìn một tia hương khói bổn phái, Viễn Du Tử lập môn phái khác, lên núi Bạch Loan khai tông lập phái. Cho nên môn đồ núi Bạch Loan vẫn tự thuộc Đông Nhạc, người trong giang hồ lại không lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vong/1858325/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.